Chương 8: .2: Mời Thần Thì Dễ Tiền Thần Đi Thì Khó

Đợi về tới nhà, Ý Ý tắm sạch sẽ từ sợi tóc đến ngón chân, trong lòng chua xót khiến nước mắt chảy ra, rơi vào trong nước cùng bị lau sạch đi.

Đợi đi từ trong phòng tắm ra, Tống Khải Nhân đến nơi, biết cô chắc chắn sẽ quên đặt lễ phục, vì thế mang tới cho cô luôn.

Váy dài màu lam chậm rãi đổi màu tới mắt cá chân, trên chân là một đôi giày cao gót màu bạc khảm đai mỏng.

Cách ăn mặc có chút thành thục, Ý Ý không quen lắm, Tống Khải Nhân lại không cho cô đổi, xõa tóc cô ra, tạo cho cô kiểu tóc công chúa, lại phối với chiếc túi nhỏ màu trắng, vừa thành thục lại không ít đi đáng yêu.

Lúc cô xuất hiện ở hôn lễ, không ngoài ý muốn hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Nhất là đôi mắt của mẹ kế Bạch Uyển Như, giống như ước gì có thể khoét cô ra.

Ý Ý véo tay Tống Khải Nhân, nghiêng đầu nói: “Tớ đã nói là không mặc như vậy rồi, cậu cứ không cho tớ đổi cơ.”

“Sợ cái gì chứ, tớ chỉ mong sao trang điểm cho cậu còn đẹp hơn cả cô dâu, thứ nhất, cậu mới là cô chủ chân chính của nhà họ Tiêu, thứ hai, Tiêu Tĩnh Đình cướp đàn ông từ tay cậu, cậu phải để cho đôi cẩu nam nữ kia thấy, cậu xinh đẹp tới nhường nào.”

Ý Ý nâng trán, “Ai bảo cậu nhiều chuyện chứ.”

Bạch Uyển Như đi tới, vô cùng thân thiết nắm lấy tay Ý Ý, mỉm cười nhìn về phía Tống Khải Nhân bên cạnh, “Cô Tống cũng đến à, quan hệ giữa cô và Ý Ý rất tốt, cũng đừng quấy rối với con bé, vừa rồi cha cô còn hỏi tôi cô ở đâu ấy, nhanh đi đi, đừng để cha cô sốt ruột tìm cô.”

Tống Khải Nhân mỉm cười ngọt ngào: “Cảm ơn dì Bạch, vậy tôi qua đó đây.”

Cô ấy nói xong liền đi.

Vẻ mặt Bạch Uyển Như cứng đờ, Tống Khải Nhân chưa từng gọi bà ta là bà Tiêu, hoặc bác gái Tiêu, luôn gọi một tiếng dì Bạch, nghe thì khách sáo lễ phép, thực ra là đang châm chọc bà ta là kẻ thứ ba.

Thân thiết với Tiêu Ý Ý như vậy, quả nhiên không phải thứ tốt gì!



“Ý Ý, chị gái con đang đợi con ở phòng trang điểm đó.”

Ý Ý nhíu mày, muốn hất tay bà ta ra, Bạch Uyển Như sớm đã phát hiện ra, bà ta nắm tay cô rất chặt, nở nụ cười nhìn như dịu dàng, thực ra lộ ra uy hϊếp.

“Hôm nay là ngày kết hôn của chị gái con, ngoan ngoãn, đừng gây chuyện, là em gái, con nên đi tiễn con bé.”

“Chỉ sợ tiễn cũng không tiễn được.”

Ý Ý hừ nhẹ một tiếng, khıêυ khí©h: “Mời thần thì dễ tiễn thần đi thì khó, dì Bạch từng nghe nói tới chưa?”

Bạch Uyển Như bĩu môi, không trả lời, vẻ mặt cũng không lạnh xuống, trên mặt vẫn duy trì tươi cười dịu dàng, đi tới bên cạnh đám quý phu nhân.

Ý Ý cảm thấy không thú vị.

Cô nâng váy đi về phía phòng trang điểm.

Tiêu Tĩnh Đình đã sớm đợi cô, đợi tới mức bực bội, đang nổi giận ở bên trong, vừa thấy có người tiến vào, liền cầm cái lược gỗ ném qua.

“Sao đến muộn như vậy, lại đây!”

Cô ta tưởng là nhân viên trang điểm, đợi thấy rõ mặt Tiêu Ý Ý, cô ta hơi run sợ, sắc mặt thay đổi vội vàng nở nụ cười, nắm lấy tay Ý Ý giống như rất thân thiết, nói với người trong phòng: “Mọi người ra ngoài cả đi.”

Những người này chỉ mong sao rời đi sớm một chút, sắc mặt tất cả đều khó coi, tốc độ đi ra ngoài rất là nhanh.

Không có người ngoài, Tiêu Tĩnh Đình ném hộp trang sức lên trên bàn, kiêu ngạo nói: “Ý Ý, từ nhỏ tôi đã thương cô, hôm nay tốt xấu gì cũng là ngày kết hôn của tôi, cô đừng có làm vẻ mặt như đưa đám, giống như nhà họ Tiêu làm cô giận vậy.”