Chương 5: .1: Cô Liếc Mắt Nhìn, Anh Đang Đốt Thuốc Lá

Nam Cảnh Thâm nâng mắt, khóe môi hơi nhếch lên nụ cười nhạt, cánh tay anh vươn ra, cầm hộp thuốc lá.

“Thật có lỗi, các vị, Tứ gia và mợ chủ vẫn đang nghỉ ngơi, nếu muốn hỏi một số vấn đề, mời di chuyển đến cuộc họp báo ra mắt phó tổng giám đốc của Hoa Thụy, Tứ gia sẽ xuất hiện.

Hôm nay hoàn toàn là Hoa Thụy mời dự họp tuyên bố tin tức.

Những lời nói của Cố Diễn rất khách sáo, nhưng bảo vệ sau lưng anh ta đã bắt đầu mời người ta ra ngoài.

Mọi người ở đây biết, hôm nay có thể chụp được gì đó, là được ngầm đồng ý, kế tiếp muốn chụp, đó chính là lỗ mãng.

Theo như lời đồn thủ đoạn của Nam Tứ gia kỳ tài giới kinh doanh rất tàn nhẫn, không phải dễ đối phó như vậy.

Phóng viên đưa mắt nhìn nhau, cho dù không cam lòng, cũng chỉ có thể rời đi.

Tiếng bước chân hỗn loạn vang lên, sau đó tiếng đóng cửa càng rõ hơn nữa, lại sau đó, trong chớp mắt trong phòng lạnh xuống, yên tĩnh có chút khó mà tin.

Ý Ý ở trong chăn đợi đã lâu, xác định trong phòng không còn ai, mới thử kéo chăn xuống một chút, lộ ra đôi mắt kinh hoảng, trên trán chảy mồ hôi làm mấy sợi tóc dính lại.

Cô liếc mắt nhìn, đúng lúc thấy anh đang đốt điếu thuốc.

Bỗng nhiên lực chú ý của Ý Ý tập trung vào đôi tay anh, tay anh còn đẹp hơn tay con gái, không tính là trắng, màu da lúa mạch gợi cảm, ngón tay khớp xương rõ ràng kẹp một điếu thuốc, đang chậm rãi tỏa ra làn khói.

Anh nhíu mày, hơi thở trầm ổn trên người ép người ta không thở nổi.

“Còn muốn nhìn bao lâu?”



Bỗng nhiên anh nói chuyện, khiến Ý Ý hoảng sợ.

Lúc này cô mới phản ứng kịp, hai người ở trong chăn, đều… Trần như nhộng.

Trí nhớ tối hôm qua như thủy triều nhập vào trong đầu, những đoạn ngắn hình ảnh, hơi nhớ lại một chút, đều là hình ảnh hạn chế khiến máu người ta sục sôi, cô dùng sức cắn môi, trong chớp mắt mặt đỏ bừng vì xấu hổ.

Nhìn chăm chú quần áo ở khắp nơi, cô run rẩy mở miệng: “Tối qua, chúng ta… Chúng ta…”

Cô nói liên tục hai chữ “chúng ta”, đoạn sau đó giống như bị tắc, làm thế nào cũng không nói ra được.

Nam Cảnh Thâm cúi đầu nhìn, ổn trọng lắng đọng lại trong đôi mắt đen thâm thúy của anh đột nhiên xuất hiện trên mặt anh, “Muốn hỏi chuyện gì?”

“Tôi muốn nói, tối hôm qua chúng ta, chúng ta…” Cô vươn tay ra khoa tay múa chân, chỉ về phía quần áo, rồi chỉ về phía thùng rác.

“Ngủ rồi.”

Hai chữ đơn giản, giống như một gậy đập trúng ngực cô.

“Vậy có hay không…”

“Làm.”

Ý Ý hít sâu một hơi khí lạnh, khϊếp sợ mở to mắt.



Nam Cảnh Thâm phả ra một làn khói, sương khói bao phủ gương mặt góc cạnh rõ ràng của anh, khóe miệng anh hơi nhếch lên nụ cười vô lại: “Muốn đổi ý rồi à?”

“…” Nếu có thể.

“Chuyện đó, tôi phải giải thích một phen, chuyện tối qua là ngoài ý muốn, là sai lầm của tôi, nhận nhầm anh thành trai bao của quán bar, còn gây ra chuyện lớn như thế, dù sao chúng ta cũng coi như huề nhau, vậy… chúng ta gặp gỡ vui vẻ, chia tay trong yên bình nhé?”

Những lời này vang lên, cô nâng mắt nhìn về phía anh, rất kiên định đợi đáp án của anh.

Nam Cảnh Thâm nhìn chằm chằm cô, hơi nhếch miệng nói: “Cô muốn gặp gỡ vui vẻ, chia tay trong yên bình thế nào?”

Ý Ý nuốt nước bọt: “Anh quay người sang chỗ khác đi, để cho tôi mặc quần áo, sau đó tôi rời đi, chuyện tối qua, coi như chưa từng xảy ra.”

Đôi mắt người đàn ông âm u, bỗng nhiên nghiêng người, chỉ trong chớp mắt gương mặt đẹp trai dán sát tới.

Ý Ý kinh ngạc, cô muốn trốn về sau, nhưng bỗng nhiên tay bị nắm lấy, bị nâng cao lêи đỉиɦ đầu.

“Anh…”

“Tối qua lúc mang tôi đi, cô đã hứa cho tôi 20 vạn, không tính cho à?”

“Anh?”

“Hẳn là 21 vạn mới đúng.”

Ý Ý nhìn chằm chằm đôi môi đóng lại mở của anh, ngây ngốc tại chỗ.