Nam Cảnh Thâm khóa cửa, lúc bật đèn, anh gần như là đấm mạnh lên công tắc, bóng đèn trên đỉnh đầu đột nhiên sáng lên, Ý Ý theo bản năng nhắm mắt lại, bàn tay nhỏ của cô nắm thật chặt áo anh.
Ngay cả khi anh đặt cô xuống bồn rửa mặt, Ý Ý cũng không buông tay.
Trong khoang mũi đều là hơi thở cường thế bá đạo của người đàn ông, xen lẫn là hương rượu thoang thoảng và mùi thuốc lá, quần áo trên người anh mang theo hơi lạnh.
Chờ sau khi thích ứng được với ánh sáng, Ý Ý mới mở mắt ra, đập vào mắt cô là phần hầu kết đang lên xuống của anh, trên đỉnh đầu vang lên giọng nói lạnh lẽo: “Cô thật đúng là to gan, tôi không cho cô đi, cô lại dám đi.”
Mặc dù anh đang gầm nhẹ, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại mang theo chút gì đó khàn khàn.
“Dựa vào cái gì tôi không được…”
Cô cho rằng giọng nói của mình rất bình tĩnh, thế nhưng chỗ nào có thể trấn định được.
Anh cười lạnh một tiếng, từ trên cao nhìn xuống mắt cô, ngón tay thon dài khẽ nhéo lên gương mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô: “Dựa vào tôi là Tứ gia của cô.”
Trong nháy mắt, đầu óc của Ý Ý trống rỗng, đầu ngón tay trắng bệch nắm lấy áo sơ mi của anh, ngay cả động tác chớp mắt cũng chậm hơn rất nhiều, trong đầu ong ong, không quá nghe thấy rõ ràng những lời anh nói.
Rõ ràng là sợ muốn chết, nhưng vẫn còn mạnh miệng nói: “Anh còn muốn khiến tôi phải cầu xin anh ư, tôi đã từng cầu xin anh, nhưng anh không cứu tôi, tôi chỉ có thể tự cứu mình.”
Trong nháy mắt, gương mặt của người đàn ông kia trở nên âm trầm.
Dường như trong mắt anh được phủ thêm một tầng băng giá, bàn tay anh đang để trên eo cô càng thêm dùng sức, cách một lớp da, gần như siết chặt đến xương: “Cô ngại cơ thể mình quá sạch sẽ ư?”
Ý Ý mờ mịt mở to mắt ra nhìn anh, sau đó cô chớp mắt, bỗng nhiên òa khóc.
“Vậy tôi phải làm sao, tôi rất sợ… Chẳng lẽ anh muốn tôi nhảy ra ngoài cửa sổ ư, hu hu…”
Tiếng khóc nho nhỏ vang lên, giống như một đứa trẻ.
Người đàn ông hơi ngẩn ra, sau đó sắc mặt anh dễ nhìn hơn, trong lòng sinh ra cảm giác thương tiếc, anh bắt đầu cảm thấy hơi hối hận vì đã làm cho cô đau lòng.
Nam Cảnh Thâm không đành lòng, cơ thể theo bản năng làm ra phản ứng trước lý trí, muốn lau nước mắt cho cô.
Tay anh còn chưa có chạm vào mặt cô, Ý Ý dùng hết sức lực của mình để đẩy anh ra, bĩu môi, càng lúc càng khóc to hơn: “Tôi sợ bị người ta ức hϊếp, thế nhưng tôi cũng sợ chết, dù sao bị ức hϊếp cũng tốt hơn cái chết, cùng lắm thì nhắm hai mắt lại, chịu đựng một đêm là được rồi.”
Bàn tay của Nam Cảnh Thâm vừa mới nhấc lên, còn đang dừng ở không trung, đôi mắt đen nặng nề nhìn chằm chằm vào trán cô, gân xanh trên trán anh nổi lên, dáng vẻ giống như đang tức giận: “Cô lặp lại một lần nữa cho ông đây nghe.”
Ý Ý bị tiếng gầm của anh làm cho sửng sốt, cô rụt cổ lại, rất không có cốt khí, không dám nói lời nào, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng khóc.
Trên mặt người đàn ông phủ một tầng băng giá, bàn tay anh kéo mông cô về phía mình, giọng điệu thô lỗ: “Tôi thấy cô chính là thích ăn đòn, không biết trời cao đất rộng.”
“Tứ, Tứ gia!” Ý Ý vội vàng đẩy anh ra: “Anh muốn làm gì.”
“Hiện tại hỏi vấn đề này, có phải quá ngu ngốc không!”
Mặt anh không cảm xúc, tay anh nhanh chóng tháo chiếc cà vạt trên cổ mình, sau đó dùng nó để trói chặt tay cô ra phía sau lưng, bàn tay anh đặt lên cánh tay bị trói ra sau của cô, sau đó kéo sát cô về phía mình.
Ý Ý không thể khống chế phần thân trên của mình, ngực cô kề sát anh, hai chân cô bị đặt lên hông anh, làm cho cơ thể cô lộ ra một tư thế vặn vẹo.
“Đau, Tứ gia, đau…”
“Mới bắt đầu đã kêu đau, để xem sau đó cô làm sao chịu đựng được.”
Anh lạnh lùng hừ một tiếng, thế nhưng động tác trên tay anh nhẹ hơn rất nhiều.
“Cô có cảm thấy không?”