Cố Đình Thâm và Phó Dật Bạch liếc thoáng qua nhau, sau đó đồng thời nhìn về phía cô nhóc đang nơm nớp lo sợ, trong lúc nhất thời, trong mắt đều nổi lên hứng thú.
Tuyệt đối là có ẩn tình bên trong!
“Tứ gia…”
Lúc nói ra hai chữ này, Ý Ý thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi, từ xa nhìn sắc mặt của Nam Cảnh Thâm, trong nháy mắt, không nói ra được lời cầu cứu.
“Còn không mau cút ra đây, chờ ông đây vào được bên trong, nhất định sẽ gϊếŧ chết cô ngay ở chỗ này!”
“Mở cửa! Có nghe thấy không!”
“Con khốn lẳиɠ ɭơ!”
Tiếng phá cửa càng lúc càng lớn hơn, cả người Ý Ý run rẩy, mất tự nhiên, người cô cứng đờ, sự lạnh lẽo từ đầu đến cuối khiến cho chóp mũi của cô đỏ lên, trước mắt cô là một tầng hơi nước, tầm mắt không quá rõ ràng, chỉ có thể nhìn được đại khái dáng người của anh.
Cô hoảng hốt lau nước mắt, nói: “Tứ gia, xin anh giúp đỡ tôi, để cho tôi trốn ở đây một lát, được không?”
Người đàn ông không đáp lại.
Anh cầm ly rượu lên, một hơi cạn sạch, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, lộ ra sự lạnh lẽo như băng tuyết mùa đông, ánh mắt sắc bén của anh đột nhiên khóa chặt lấy gương mặt sợ hãi của Ý Ý.
“Muốn cầu xin người khác giúp đỡ, đầu tiên thái độ phải nghiêm chỉnh, cô đang cầu xin tôi giúp đỡ ư?”
Ngón tay Ý Ý siết chặt lấy áo, sau khi chần chờ một lúc, cô cứ quỳ như thế dịch đến trước mặt anh.
Không phải giả bộ, mà chính là bây giờ ngay cả sức để đứng lên cô cũng không có, cho dù có, đoán chừng cũng không bước đi được.
Cô đưa tay ra, tay cô dừng ở giữa không trung một lúc, sau đó dường như cô đã đưa ra một quyết định nào đó, tay cô nắm lấy một góc quần tây của anh.
“Tôi cầu xin anh giúp đỡ tôi một chút.”
Cô ngửa đầu, đúng lúc trên đỉnh đầu cô là chiếc đèn chùm thủy tinh rực rỡ, cô ngước cổ lên, dưới ánh đèn, làn da cô trắng nõn, trên gương mặt trắng nõn đó là vẻ mặt hoảng sợ, trắng đến mức quỷ dị, nhưng không làm ảnh hưởng đến ngũ quan thanh tú đáng yêu của cô.
Nam Cảnh Thâm buông tầm mắt xuống, lạnh nhạt liếc thoáng qua, ánh mắt anh hơi nheo lại, trong mắt lóe lên sự hung ác, nham hiểm.
“Đây chính là cầu xin ư?”
“Còn phải… Làm sao mới là cầu xin?”
Khóe miệng người đàn ông nhếch lên, nở một nụ cười lạnh lùng.
Anh cúi người, bờ vai rộng của anh áp xuống, trong nháy mắt, khoảng cách giữa hai người chỉ cách nhau hai centimet là có thể chạm mũi.
“Cô còn nhớ rõ chuyện chúng ta đã làm vào đêm đó không?”
Đêm đó? Là đêm nào?
Ý Ý đang nhớ lại, thật ra căn bản không cần nghĩ bao lâu, buổi tối cô và Nam Cảnh Thâm ở chung với nhau, chỉ có một lần kia.
Xem ra là đã nghĩ ra.
Anh nở một nụ cười ý tứ sâu xa: “Ở chỗ này, chúng ta làm tiếp một lần, cô lấy lòng tôi.”
Ý Ý quá sợ hãi, ánh mắt run rẩy.
Rốt cuộc anh có biết chính mình đang nói gì hay không.
“Tứ gia, anh nói gì thế, tôi… Tôi không hiểu cho lắm.”
“Không hiểu ư?”
Anh khẽ hừ một tiếng, Ý Ý đem cơ thể mình co lại về sau, ngồi lên bắp chân của mình, cách xa anh ra, nhưng cảm giác áp bách từ trên đỉnh đầu truyền đến không giảm đi một chút nào.
Đồng thời vào lúc đó, Nam Cảnh Thâm ngồi thẳng người, cho nên động tác tránh né của cô không quá đột ngột.
Chỉ thấy anh thao tác trên màn hình điện thoại di động của mình một lúc, sau đó màn hình điện thoại bỗng nhiên được để sát mặt Ý Ý, một đoạn video đột ngột xuất hiện trong tầm mắt của cô.
Không có bất kỳ tâm lý chuẩn bị gì, ánh mắt Ý Ý vừa liếc thoáng qua màn hình di động, trong nháy mắt, mặt cô đỏ lên.
Anh thế mà lại cho cô xem thứ không đứng đắn, hơn nữa còn là một đoạn video của Nhật, hình ảnh không thể miêu tả, đả kích mắt cô…
Cô ngây ngốc nhìn vài giây đồng hồ, cuối cùng cảm thấy xấu hổ, ánh mắt vội vàng nhìn sang hướng khác.