Giám đốc Tô vội vàng nịnh nọt, đưa một tấm thẻ phòng đến tay ông ta: “Đã thuê rồi, là phòng 802 ở tầng trên, đó là phòng dành cho tình nhân, ngài cứ việc tận hưởng.”
Giám đốc Lưu toét miệng cười, cúi đầu nhìn Tiêu Ý Ý đã say đến mức bất tỉnh nhân sự, xúc cảm của làn da này, thật đúng là vưu vật, trong lòng ông ta đã sớm cảm thấy ngứa ngáy, khó nhịn, ánh mắt nhìn Ý Ý, hận không thể lột sạch quần áo của cô.
Ông ta cười hai tiếng, lưu luyến rời tay khỏi mặt Ý Ý, nhận lấy thẻ phòng.
Hai người đàn ông trung niên đều có dáng người béo lùn, cách một người phụ nữ, cho dù có đưa tay ra, cũng không thể duỗi thẳng, lúc thẻ phòng được chuyển giao, ngón tay cái vừa chậm vào thì thẻ phòng đột nhiên rơi xuống mặt đất.
Bọn họ đồng thời ngồi xổm xuống, cả hai đều uống rất nhiều rượu, cả người loạng choạng, đập đầu vào nhau, không nhặt được thẻ phòng, giám đốc Lưu nghĩ đến một cái tay khác của mình còn đang đỡ Tiêu Ý Ý, ông ta lảo đảo đứng lên, sai giám đốc Tô nhặt lấy thẻ phòng.
Cơ thể ông ta còn chưa có đứng thẳng, người bên cạnh ông ta bỗng nhiên cử động, ngay lúc giám đốc Lưu còn chưa kịp làm ra phản ứng gì, một cái tát vang dội đánh lên mặt ông ta.
Đánh cho giám đốc Lưu choáng váng, lui về sau mấy bước.
Ông ta sững sờ nhìn về phía trước, chỉ thấy bóng dáng một cô gái nhanh chóng chạy đến đầu bên kia hành lang.
“Con mẹ nó, cô ta không say!”
…
Ý Ý hoảng sợ, cô chạy rất nhanh, đến chỗ lối rẽ, không gian không lớn không nhỏ, trong lúc nhất thời cô không phanh lại được, chân đá vào bình hoa cao bằng nửa người, những mảnh vỡ văng ra, bắn lên mu bàn tay của cô, Ý Ý căn bản không có thời gian để ý, cô mở cửa cầu thang thoát hiểm, chạy xuống tầng dưới.
Đi xuống hai tầng nữa là đến khu vực nhà hàng, chỉ cần có nhiều người, hai người đàn ông này tuyệt đối không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Không nghĩ đến sau khi bước chân vào xã hội, bài học đầu tiên mà ông trời dạy cho cô lại nặng như thế, cái gọi là xã giao, chẳng qua là giám đốc bộ phận đưa nhân viên nữ ra ngoài ngủ với đối tác mà thôi.
Làm thế để đổi lấy giao dịch, có thể sạch sẽ được sao?
Cô sợ hãi, nước mắt không ngừng chảy ra, che lại tầm nhìn, vì để nhìn rõ đường, cô dùng sức lau đi, thế nhưng nước mắt vẫn chảy ra, Ý Ý tiếp tục lau, gương mặt nhỏ nhắn của cô nhanh chóng giống như chú mèo lem luốc.
Ý Ý bị dọa sợ mất hết hồn vía, sau khi chạy ra đến hành lang, trái tim cô đột nhiên trầm xuống.
Tầng này không phải khu vực quán ăn thông thường, mà chính là chuyên dùng cho khách VIP.
Cô quay đầu muốn chạy về, bỗng nhiên nghe thấy tiếng nói hùng hổ của giám đốc Lưu, theo đó là những tiếng bước chân nặng nề.
Tim cô như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, tay cô để lên một cánh cửa, Ý Ý không suy nghĩ nhiều liền đẩy ra, khóe mắt thoáng nhìn thấy bóng dáng giám đốc Lưu đang chạy đến.
Nguy rồi, bị phát hiện!
Cô lập tức khóa cửa, lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài, rốt cuộc cũng thở ra một hơi, cô há miệng thở dốc, lòng bàn tay cô dán lên cánh cửa, chỉ có như thế mới không để cho mình trượt xuống dưới.
Bịch… Một tiếng vang thật lớn.
Cánh cửa bị người ta đạp mạnh từ bên ngoài, cánh cửa rung lên, Ý Ý mở to mắt, ánh mắt cô hoảng hốt, nhìn chằm chằm vào cánh cửa gỗ, nắm chặt bàn tay, xung quanh nổi lên một vòng màu trắng.
Gương mặt cô càng lúc càng trở nên trắng bệch, không có giọt máu nào.
“Con khốn đó khóa trái cửa lại rồi.”