Bên cạnh có một cái tay mập mạp đặt lên trên đùi cô, lúc đôi tay đó vuốt ve, lòng bàn tay thô ráp chà xát làm đau cô.
Ý Ý cố nén lại cảm giác buồn nôn, không đẩy cánh tay kia ra, cô choáng váng ngẩng đầu lên, ngay cả tay cầm lấy chai rượu đều đang run rẩy.
“Cục cưng đừng nóng vội, để chú Lưu đến giúp em.”
Tay của giám đốc Lưu đặt lên trên mu bàn tay cô, ngón tay cái cố ý vuốt ve.
Năm ngón tay vừa thô ráp lại mập, quả thật rất giống với những con giòi đang phồng lên.
Một ly rượu, phần rượu đổ ra ngoài còn nhiều hơn phần được đổ vào trong ly.
Lúc này Ý Ý mới rút tay ra, đôi mắt cô mông lung do say rượu, Ý Ý cầm ly rượu lên, cơ thể vô thức dựa vào người giám đốc Lưu: “Nào, giám đốc Lưu, tôi mời ông một ly, chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Ôm người đẹp ở trong ngực, giám đốc Lưu không nhịn được kéo cô lại, đem cô kéo vào trong ngực, chiếc bụng mỡ của ông ta chọc vào cánh tay cô, cười dâʍ đãиɠ nói: “Dĩ nhiên là vui vẻ rồi, được nói chuyện với người đẹp, tôi sẽ nhanh chóng cảm thấy sung sướиɠ.”
Ý Ý nheo đôi mắt mông lung của mình lại, khẽ cười.
Cô một hơi uống sạch ly rượu, sau đó ly rượu trượt khỏi tay, rơi vỡ trên mặt đất.
Giám đốc Lưu nhảy dựng lên: “Ôi, con nhóc chết tiệt này, cô cố tình đó hả!”
Giám đốc bộ phận quảng cáo thấy thế, vội vàng trấn an: “Giám đốc Lưu, ông đừng nóng vội, đây là do Tiểu Tiêu uống nhiều quá, ông nhìn xem.”
Ông ta chỉ tay về phía Tiêu Ý Ý đã nằm ở trên bàn, hai mắt nhắm chặt, gương mặt ửng đỏ, thì ra là đã say đến bất tỉnh nhân sự.
Giám đốc Lưu cười nói: “Đúng thế, không nên gấp gáp, cô gái tươi non mọng nước như thế, sao có thể nóng vội được chứ? Giám đốc Tô, lần này ông đưa người tới, tôi rất hài lòng.”
“Ở trong phòng chúng tôi, Tiểu Tiêu là người xinh đẹp nhất, hơn nữa còn là sinh viên vừa mới ra trường, cho nên…”
Giám đốc Tô kéo dài âm cuối, đôi mắt giống như con cá chết híp lại, nở nụ cười nịnh nọt.
…
Cửa phòng bao mở ra, một tiếng động nhỏ vang lên.
Người đàn ông sải bước dài đi đến, bước chân không nhẹ, không nặng bước về phía trước, hai người đàn ông ngồi trên bàn ăn đồng thời ngẩng đầu.
“Tôi không nói số phòng cho cậu biết, quả nhiên cậu vẫn có bản lĩnh tìm được.”
Nam Cảnh Thâm không để ý đến Phó Dật Bạch, châm điếu thuốc, sau đó ngồi vào ghế, ném bật lửa lên trên bàn ăn, gương mặt anh vẫn lạnh lùng, xa cách, không thay đổi gì nhiều. Sau khi cho điếu thuốc lá vào miệng, lúc này ánh mắt anh mới nhìn về phía Cố Đình Thâm: “Cậu về lúc nào thế?”
“Chuyến bay của tôi hạ cánh vào sáng sớm hôm nay.”
“Có điều tra ra không?”
Cố Đình Thâm cầm đũa trong tay, gắp một miếng cơm lên miệng, cười nói: “Tôi vừa mới trở về, còn chưa được ăn một bữa cơm ngon đã phải báo cáo công việc cho cậu.”
Nam Cảnh Thâm nhíu mày, dáng vẻ không kiên nhẫn, cánh tay dài cầm lấy gạt tàn thuốc lá đến, gảy tàn thuốc.
Khói thuốc mông lung che khuất đường nét sắc bén trên gương mặt của anh, nhưng cả người vẫn tản ra khí thế sắc bén.
Cho dù người không tinh mắt cũng nhìn ra được anh đang tức giận.
Cố Đình Thâm ngẩn người, bỗng nhiên quay đầu nhìn Phó Dật Bạch, mở miệng trách cứ: “Sao cậu không nói cho tôi biết trước việc tâm trạng của người này không tốt chứ, nếu như cậu nói sớm, ít nhất tôi cũng sẽ tránh mặt hai ngày, sau đó mới đến gặp cậu ta.”
“Bữa cơm này là do cậu bảo tôi hẹn, thật ra lúc gọi điện thoại, tôi đã cảm thấy giọng điệu của cậu ta không đúng lắm.” Phó Dật Bạch nhún vai, cười đùa nói: “Anh em chúng ta là những người cùng chung hoạn nạn, nếu tôi bị đánh, ít nhất tôi sẽ kéo cậu đến làm bia đỡ đạn trước.”
“Cậu đúng là kẻ vô lại!”
Trong miệng Nam Cảnh Thâm ngậm lấy điếu thuốc, nhíu mày, khóe môi hơi nhếch lên: “Là ăn cơm trước, hay là nói chuyện chính trước.”
… Đây không phải là giọng điệu lúc cần trưng cầu ý kiến.
Miếng cơm mà Cố Đình Thâm vừa ăn, thiếu chút nữa đã nghẹn lại trong họng, anh ta nhanh chóng đưa ra quyết định: “Nói chuyện chính trước đi, tôi cũng không muốn ăn cơm dưới áp lực của cậu.”
Phó Dật Bạch ở bên cạnh đưa một cốc nước cho anh ta, thuận tiện cho anh ta một ánh mắt đồng tình.