Sắc mặt Nam Cảnh Thâm âm trầm, đây là đang nói anh không thức thời hả?
Sau khi nói xong những lời kia, trên thực tế Ý Ý cảm thấy rất trống rỗng, trái tim cô đột nhiên đập thình thịch, bước chân càng lúc càng nhanh hơn. Lúc đến bộ phận quảng cáo, gần như là dùng bả vai mình đập vào cánh cửa thủy tinh để mở ra.
“Cô hấp tấp như thế à!”
Một giọng nữ khiển trách ngay ở bên cạnh cô vang lên, sau đó trên tay Ý Ý nhẹ đi, có người nhận lấy túi café trong tay cô, sau khi quan sát, giọng điệu ôn hòa hơn nhiều: “May mà café không bị cô làm đổ ra ngoài, mọi người chờ đã lâu rồi, sao đến giờ này cô mới về?”
Ý Ý gảy móng tay: “Tôi phải xếp hàng, cho nên hơi lâu.”
Người kia nhìn thấy mu bàn tay của cô bị bỏng, không quá để ý, nâng tay lên chỉ về phía văn phòng của giám đốc: “Vừa rồi giám đốc tìm cô, nói sau khi cô quay về thì đến văn phòng ông ta một chuyến.”
“Tôi ư?”
Cô hơi ngạc nhiên, cô đã làm việc ở đây được một tuần lễ, cô chỉ được gặp qua giám đốc vào cuộc họp buổi sáng, còn chưa có dịp nói chuyện trực tiếp, chẳng lẽ giám đốc muốn sắp xếp một công việc nghiêm túc cho cô làm rồi sao?
Nghĩ như thế, cô vội vàng đi đến đó.
“Giám đốc!”
Cửa mở ra, giám đốc là một người đàn ông hơn 40 tuổi, đầu hơi hói, nhìn thấy cô đi vào, cơ thể ngồi sau bàn làm việc đứng lên, gọng kính trên sống mũi bị đẩy xuống một nửa, chăm chú nhìn cô.
Không biết vì sao, Ý Ý luôn cảm thấy ánh mắt của ông ta không có ý tốt, hình như đang dò xét cô, ánh mắt đó giống như đang ước lượng giá trị của hàng hóa.
“Ngài tìm tôi có chuyện gì không?”
“Chuyện là như thế này, buổi tối có một bữa tiệc xã giao, cô sẽ đi cùng tôi.”
Ý Ý từ chối: “Nhưng tôi không có kinh nghiệm.”
“Không cần kinh nghiệm.” Giám đốc thốt lên, sau khi nói xong lại cảm thấy những lời này hơi nôn nóng, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười: “Tôi dẫn cô đi theo là muốn để cho cô học tập thêm, kinh nghiệm vốn dĩ là do quá trình làm việc tích lũy ra, hơn nữa, ở trong nhóm thực tập sinh đợt này, cô là người có thành tích kém nhất, lúc đầu tôi có thể dẫn theo người khác đi cùng, cuối cùng vẫn lựa chọn cô, cô cũng đừng khiến tôi thất vọng.”
Ngụ ý, cho dù cô từ chối hay đồng ý, bữa tiệc xã giao tối nay, cô chạy không thoát được.
…
Nam Cảnh Thâm ngồi ở trên ghế sofa trong văn phòng, trên đùi anh là một tài liệu đang được mở ra, nhưng một chữ anh cũng không đọc vào.
Trong đầu anh đều là vẻ mặt lạnh nhạt của Tiêu Ý Ý, tâm trạng của anh rất tồi tệ.
Lúc chuông điện thoại di động vang lên, anh nhìn thoáng qua, không có ý định nghe máy, tiện tay đem tài liệu để sang một bên, dựa người vào ghế, đưa tay lên day trán.
Sau khi điện thoại đổ chuông được một lúc liền dừng lại, nhưng chỉ mấy giây sau, chuông điện thoại lại một lần nữa vang lên.
Anh không nhanh không chậm nghe máy, giọng điệu lạnh lùng: “Có việc gì?”
“Ai chọc giận cậu thế?” Phó Dật Bạch và anh quen biết nhau đã nhiều năm, chỉ từ giọng nói liền có thể đoán ra tâm trạng của anh.
Người đàn ông nheo mắt lại, ánh mắt lạnh lẽo: “Tôi cúp máy đây.”
“Đừng, đừng cúp, tôi đang ở khách sạn Duyệt Thành, cậu qua đây một chuyến.”
Phó Dật Bạch sợ anh thật sự cúp máy, vội vàng bổ sung: “Đình Thâm về rồi.”
Tay của Nam Cảnh Thâm đang dự định cúp máy, nghe thấy thế liền đặt di động lại bên tai: “Phòng nào thế?”
Phó Dật Bạch nhếch môi cười, dự định trêu chọc anh, Nam Cảnh Thâm giống như đã sớm biết, căn bản không chờ anh ta trả lời, lập tức cúp máy.
Người này, hôm nay ăn thuốc súng à?
…
Ý Ý uống rất nhiều rượu, tất cả đều là rượu trắng 52 độ, vốn dĩ cô không có tửu lượng gì, lúc này cảm thấy đầu choáng váng, thậm chí còn không có sức ngồi thẳng người.