Chương 36: .2: Cùng Anh Phân Rõ Giới Hạn

Cô hơi cúi người xuống, cách đỉnh đầu anh không xa, hơi thở mềm mại tản ra, trong hơi thở đều là ngọt ngào, quẩn quanh giữa những ngón tay của cô.

Gương mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, bộ dáng này, cùng với dáng vẻ vô lại lúc uống say ngày hôm trước, nhưng vẫn muốn cố gắng trèo lên cổ anh đều rất đáng yêu.

Một lúc sau, Ý Ý mới ý thức được hành động của mình không thích hợp, cô thu tay lại, dáng vẻ thấp thỏm, không dám nhìn vào ánh mắt anh: “Nam Tứ gia, xin anh tự trọng!”

Khóe môi người đàn ông hơi cong lên, nhưng không mỉm cười: “Cô Tiêu từ chối người khác thật đúng là dứt khoát.”

Cô hít sâu một hơi: “Dù sao chúng ta đều là người đã có gia đình, vẫn nên chú ý một chút thì hơn.”

Nam Cảnh Thâm không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt anh mang theo áp lực và cảm giác áp bách, khiến cho người ta có cảm giác rùng mình giống như ngồi trên bàn chông.

Cô gái luống cuống cử động những ngón tay của mình, trên người cô mặc một chiếc áo vest nữ công sở màu đen không phù hợp với mình, bên trong là một chiếc áo sơ mi trắng rất đúng tiêu chuẩn, phía dưới là một chiếc váy đen bao lấy mông, nhìn có vẻ gò bó, tóc được búi lên cao hình viên thuốc, không tính là thành thục, dáng vẻ đáng yêu cũng giảm đi một nửa, ở trong mắt Nam Tứ gia, cô mặc bộ đồ này, nhìn thế nào cũng thấy giống như dở dở ương ương.

Nhất là chân váy ngắn, ngay cả đầu gối cũng không che được.

Đôi chân trắng như ngó sen cứ như thế để lộ ra ngoài không khí, nhà thiết kế mà Hồ Bá mời đến, ánh mắt kém như thế này ư?

Trong lòng Nam Cảnh Thâm đột nhiên cảm thấy không vui, anh cúi người, hai tay cho vào trong túi quần, hai bên cánh tay mở ra, hoàn toàn che đậy cơ thể nho nhỏ của cô.

“Cô đang cùng tôi phân rõ quan hệ sao?”

Ý Ý không đoán ra được tâm trạng của anh, nhưng nghe giọng điệu này của anh không phải quá vui vẻ gì.

Cô nhớ lại những lời mình đã nói, cô cảm thấy mình không nói sai gì, chỉ là nhịp tim của cô đập rất nhanh, cô cố gắng trấn định lại, nói: “Đây hẳn là chuyện đương nhiên, cả tôi và anh đều nên giữ tự trọng, hai bên không dây dưa lẫn nhau, coi như là có lương tâm với người ở trong nhà của mỗi chúng ta.”



Ánh mắt anh nguy hiểm, nheo mắt lại: “Cô rất yêu chồng mình à?”

“Rất yêu.” Ý Ý thốt lên, trong lòng chột dạ đến mức bồn chồn, vì để cho câu nói này thêm tính chân thực, cô ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt anh, nghiêm túc bổ sung: “Người mà tôi yêu nhất chính là chồng tôi, trên thế giới này, anh ấy là người đối xử với tôi tốt nhất, về phần những người khác, tôi không có hứng thú.”

Nam Cảnh Thâm tức quá hóa cười.

Anh không biết ở trong lòng cô vợ nhỏ của mình, anh lại có vị trí cao như thế, ngày thường không có việc gì, cô thường xuyên ở trước mặt Hồ Bá trách anh không tốt, lúc này lại có thể lấy anh ra làm bia đỡ đạn.

Khóe miệng Nam Cảnh Thâm nở một nụ cười nửa thật nửa giả: “Xem ra là do tôi tự mình đa tình, cô yên tâm, từ hôm nay trở đi, giữa tôi và cô Tiêu chỉ có quan hệ cấp trên và cấp dưới.”

“…” Cô nên thở phào nhẹ nhõm, vì sao lại không buông xuống được.

Người đàn ông quay người rời đi, trước khi đi, anh lạnh lùng nói ra mấy chữ: “Một ngày ba lần.”

Ý Ý mờ mịt giương mắt nhìn anh, tầm mắt cô buông xuống, chú ý đến hộp thuốc mỡ bên chân cô, có lẽ thứ anh nói chính là vật này.

Nói thật lòng, loại con cưng của trời như Nam Cảnh Thâm, bao nhiêu người cầu cũng không có được, người có thể cùng anh kéo gần quan hệ, đều ước gì có thể thông báo cho toàn thế giới này đều biết, dám đẩy anh ra như thế, trên đời này chỉ có một mình Ý Ý.

Trong lòng cô cảm thấy hơi khó chịu.

Đáng tiếc, cô đã không có quyền lợi yêu anh, cho dù chỉ thoáng sinh ra ấn tượng tốt, ở thời điểm nảy sinh, phải nhanh chóng bóp chết.

Ai bảo cô đã gả cho người khác.