“Các bạn đều là những sinh viên tài giỏi đến từ các trường đại học danh tiếng, sau khi đi vào Hoa Thụy, tôi mong các bạn sẽ làm việc thật chăm chỉ, công ty sẽ không để cho các bạn phải chịu thiệt, sau này chúng ta cùng một công ty, mong mọi người giúp đỡ lẫn nhau.”
Giọng nói thuần hậu không nặng, không nhẹ của Nam Cảnh Thâm vang lên, mang theo một loại khí thế vương giả khiến cho người ta tin phục, nhưng không quá sắc bén, ngón tay thon dài của người đàn ông tùy ý để ở bên hông, từng ngón tay của anh ta thật đúng là rất đẹp.
Nhóm thực tập sinh đều rất kích động, không nghĩ đến phó tổng giám đốc mới đến lại bình dị gần gũi như thế, cơ thể căng thẳng chậm rãi buông lỏng xuống, thế nhưng lại không dám buông xuống phần cung kính.
Hai vị phó tổng giám đốc luân phiên nói mấy câu, mọi người càng nghe càng cảm thấy kích động, Ý Ý chỉ cảm thấy cả người lạnh toát.
“Cô Tiêu Ý Ý.”
Giọng nói trầm thấp và lạnh lùng của anh vang lên, ở trước mặt toàn bộ nhân viên trong công ty, anh gọi chính xác tên của cô.
Ý Ý vội vàng không kịp chuẩn bị, cô cứng ngắc ngẩng đầu lên, thế nhưng cũng không dám nhìn vào mắt anh, bên môi căng thẳng, cô theo thói quen cắn môi, một bên gò má bỗng nhiên chạm vào một hơi ấm.
Cô hơi giật mình, nghiêng mắt nhìn, tay của người đàn ông đặt ở một bên gò má cô, dịu dàng vén tóc ra sau mang tai cho cô.
Ý Ý ổn định lại hơi thở, ánh mắt của tất cả mọi người đều đang nhìn cô, cô cảm thấy không được tự nhiên.
“Trong giờ làm việc cô có thể buộc tóc lên, cô để tóc như thế sẽ làm cản trở tầm nhìn.”
Giọng nói của anh trầm thấp, anh đứng rất gần cô, thu tay về, giống như thật sự chỉ giúp cô chỉnh lại tóc.
Ở góc độ cúi đầu của Ý Ý, cô lơ đãng nhìn thấy thẻ nhân viên đeo ở trước ngực mình, cô đột nhiên thở dài một hơi, ngẩng đầu lên, khẽ cười nói: “Tôi sẽ chú ý, cảm ơn phó tổng giám đốc.”
Nam Cảnh Thâm cong môi cười, ngũ quan tinh xảo như vẽ, anh giống như hoàng tử ưu nhã từ trong tranh đi ra, nhưng khí thế lạnh lùng trên người anh khiến cho người ta không dám ngỗ nghịch trước mặt anh.
Sau đó trong vòng vây của một đám cấp dưới, hai vị phó tổng giám đốc đi vào trong thang máy chuyên dùng.
Bọn họ vừa đi, nơi này giống như được ấn chốt mở, trong đại sảnh vừa mới yên tĩnh liền trở nên ồn ào, tiếng nghị luận không ngừng vang lên.
Ý Ý đứng ở sau cùng, bị đẩy tới đẩy lui, không lên được thang máy, sau cùng lúc đi lên đến bộ phận nhân sự, vô duyên vô cớ còn bị mắng một trận.
Cuối cùng cũng chịu đựng được đến giờ nghỉ, mọi người trong bộ phận quảng cáo đều đi ăn cơm trưa, hẹn Ý Ý đi cùng, cô chỉ nói một lát nữa sẽ đến tìm bọn họ. Sau đó một mình cô đi đến cuối hành lang, ngồi xuống chiếc hộp có thiết bị chữa cháy, nhấc một chân lên, cẩn thận cởi giày cao gót ra.
Quả nhiên chân cô bị cọ xát đến mức đỏ ửng một mảng, ở chỗ gót chân lại càng có dấu vết rõ ràng hơn, hiện ra một vết máu đỏ.
Thật đúng là không quen, đối với thứ như giày cao gót, cô hoàn toàn không tìm ra được phương pháp nào khống chế được nó.
“Nếu đã khó chịu như thế, vì sao còn muốn đi.”
Giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên, dáng vẻ ỉu xìu của Ý Ý lập tức trở nên hoảng sợ, cô ngẩng đầu lên nhìn, đối diện với một đôi mắt đen sâu thẳm.
Trong nháy mắt, gương mặt của cô trở nên cứng ngắc.
Cô bĩu môi: “Ai cần anh lo.”
Trên trán bị đánh mạnh một cái.
Cô tức giận trừng mắt nhìn anh, cái tay của Nam Cảnh Thâm ở trên đầu cô còn chưa thu lại, nghiêm mặt nói: “Cô nói chuyện với cấp trên của mình như thế à.”
“…” Lấy quyền thế đè người, tuyệt đối là lấy quyền thế đè người.
Người đàn ông bỗng nhiên ngồi xổm xuống, cô hốt hoảng rụt chân về sau, cảnh giác nhìn anh: “Anh làm gì thế?”
Anh không nói gì, giữ lấy chân cô, Ý Ý theo bản năng giãy dụa, anh liền tăng sức trên tay lên, kéo chân cô đến bên đùi mình, ngón tay cái khẽ vuốt ve lên vết thương ở gót chân cô.
Cô bỗng nhiên sửng sốt, anh muốn…