Tương đương với việc, cô ta đã nắm chắc vị trí cháu dâu duy nhất của nhà họ Nam.
Có thể không vui sao, có thể không kích động ư.
Cô ta hận không thể lập tức vả mặt đám người dám nhìn trò cười của cô ta.
“Cảm ơn chú… Tứ gia, cảm ơn ngài.”
“Đừng vội nói lời cảm ơn.” Nam Cảnh Thâm chuyển đề tài: “Lúc cầu hôn, có phải nhà họ Nam đã hứa sau khi cưới sẽ cho cô 2% cổ phần của Hoa Thụy không?”
“Vâng…”
“Xin lỗi, số cổ phần này, tôi làm chủ thu hồi lại, không phải tạm thời không cho, mà chính là không cho, coi như…” Nam Cảnh Thâm đưa tay để lên phía trên của gạt tàn thuốc, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ lên trên điếu thuốc lá, tàn thuốc lá màu xám rơi xuống, đôi mắt thâm thúy, nói: “Cô cho chuyện xảy ra trên hôn lễ một công đạo.”
Nói cách khác.
Cô ta muốn gả vào cửa nhà họ Nam thì phải từ bỏ số cổ phần đó, đây chính là cái giá phải trả.
Cổ phần của Hoa Thụy là thứ mà cha cô ta vẫn luôn mơ ước, ban đầu lúc nhà họ Nam đồng ý cho cô ta, Tiêu Tĩnh Đình đã dựa vào chuyện này để vênh váo hống hách với đám chị em trong một thời gian dài, bây giờ đột nhiên nhà họ Nam nói muốn thu hồi lại, đừng nói đến việc cha cô ta sẽ nổi giận, bản thân cô ta cũng không bỏ được.
Nhưng chuyện đã đến nước này, hình như… Cô ta không còn lựa chọn nào khác.
Tiêu Tĩnh Đình nắm chặt tay lại, móng tay đâm sâu vào trong lòng bàn tay, so sánh nỗi đau như bị dao cứa trong lòng cô ta, thật đúng là không đáng nhắc đến.
Thật lâu sau, cô ta mới run rẩy đồng ý: “Được…”
Cô ta đánh liều nhìn người đàn ông thần bí trong truyền thuyết này, bây giờ cô ta mới hiểu được, người ngoài gọi anh một tiếng Tứ gia, không đơn giản chỉ vì lấy lòng.
Trên người anh có một loại khí chất vương giả, đứa con trai thứ tư của nhà họ Nam chính là người xuất sắc nhất, dưới vẻ mặt trầm ổn, hờ hững là một con người có lòng dạ thâm sâu được lắng đọng do nhiều năm chìm nổi trên thương trường.
Trên đời này hình như… Không ai dám ở trước mặt anh có ý đồ đùa giỡn.
“Anh cả, tôi xử lý như thế, anh có cảm thấy hài lòng không?” Nam Cảnh Thâm hỏi.
Câu hỏi của Nam Cảnh Thâm khiến Nam Vị Dương không nói nên lời, trước đó đồng ý cho nhà họ Tiêu cổ phần cũng là việc được đưa ra dưới danh nghĩa của ông ta. Trước kia còn tốt, mặc dù ông cụ là tổng giám đốc, thế nhưng đã lui về phía sau được nhiều năm, số cổ phần của Hoa Thụy trên tay ông ta không nhiều, nhưng tốt xấu gì cũng không có người tranh đoạt, ông ta được xem như lãnh đạo cao nhất của Hoa Thụy.
Từ khi Nam Cảnh Thâm về nước, tình thế liền thay đổi.
Ban đầu vốn dĩ ông ta cũng đánh chủ ý lên số cổ phần, nhưng lúc này Nam Cảnh Thâm lại lấy ra thân phận trưởng bối, hơn nữa cũng xem như là do nửa người ngoài nói ra, không thể không nói, so với việc để Nam Vị Dương tự mình làm chuyện này, việc Nam Cảnh Thâm làm chuyện này sẽ đem đến hiệu quả tốt hơn nhiều. Nhà họ Tiêu không trách ông ta được, hơn nữa cũng bảo vệ thanh danh rộng lượng của ông ta.
Nam Vị Dương cười như không cười: “Tốt lắm, sao có thể không tốt được cơ chứ.”
Nam Cảnh Thâm mỉm cười đáp trả: “Anh hài lòng là tốt rồi.”
Hai người đàn ông đối mặt với nhau, Nam Vị Dương bị nụ cười chỉ đến khóe môi, lãnh đạm của anh đâm chọc, nụ cười trên mặt anh không xen lẫn bất kỳ tình cảm gì khiến cho gương mặt ông ta cứng đờ, sau đó lạnh nhạt chuyển sang đề tài khác.
“Còn đứng yên ở đó làm gì, mau đưa Tĩnh Đình lên lầu.”
Nam Quân không phục: “Dựa vào cái gì cơ chứ, cô ta thích đứng đây ăn vạ thì đứng đây ăn vạ, đây chính là người mà cha và chú không nên nhét cho con.”
Sau khi nói xong, anh ta đi thẳng lên trên lầu, Nam Vị Dương không làm gì được anh ta, đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, làm nhiều chuyện như thế, nhưng không mang lại tác dụng gì.