Chương 13: .1: Đứa Bé Trong Bụng Cô Là Của Ai

Cô ta giống như điên rồi kéo tay anh ta, trong lúc hoảng hốt, ánh mắt đúng lúc nhìn về phía Tiêu Ý Ý ở dưới đài.

Ngăn cách hai mắt đẫm lệ, cũng có thể thấy lạnh lẽo trong mắt cô ta.

Trái tim Ý Ý đập thình thịch.

Tay chân không biết đặt thế nào rồi.

Chết tử tế cũng không xong, toàn bộ chỉ có mình cô đứng.

Đột ngột như vậy, rất dễ gây chú ý.

Khi Tiêu Tĩnh Đình nhìn về phía cô, cô vẫn đang mê man nhìn chăm chú, chống tay vào ghế muốn ngồi xuống, cố gắng giảm sự tồn tại của mình.

Nhưng chuyện này không được như ý nguyện của cô.

Tiêu Tĩnh Đình đã xông tới, chỉ là đi nửa đường bị Bạch Uyển Như ngăn lại, bà ta phản ứng sớm trước tiên, bảo nhân viên khách sạn bắt đầu sơ tán khách khứa, video clip cũng được tắt đi, trong đại sảnh sáng như ban ngày, dưới ánh đèn rực rỡ, vẻ mặt châm chọc cười nhạo của mọi người không che giấu được.

Tiêu Tĩnh Đình nhìn thấy vậy, thì hận tới mức nghiến răng.

Cô ta không quan tâm mọi chuyện xông tới trước mặt Tiêu Ý Ý, lớn tiếng hỏi: “Có phải là cô làm hay không?”

Ý Ý chỉ về phía mình, “Tôi làm cái gì?”

Tấm lụa trắng trên đầu Tiêu Ý Ý đã được kéo xuống, trang điểm trên mặt lem luốc vì khóc, hai lọn tóc đen uốn lượn buông xuống, nhìn rất buồn cười, cô ta cầm lấy tay Ý Ý, chửi ầm lên: “Tiêu Ý Ý con tiện nhân này, tôi biết là cô sẽ không cam tâm mà, dùng loại mánh khóe này để hãm hại tôi, cô cho rằng cô có thể đạt được mục đích sao, phá hoại hôn lễ của tôi thành ra như vậy, cô cho rằng Nam Quân sẽ trở về bên cô à, không đâu! Cô là bị anh ấy đá, cô mới là rác rưởi anh ấy ném đi!”



Ý Ý hất tay cô ta, nhìn lướt qua người đàn ông trên sân khấu, lập tức bị mình làm cho hoảng sợ, vậy mà cô hi vọng Nam Quân sẽ che chở cô, giống như trước đây khi cô chịu ấm ức.

May mà chỉ liếc mắt một cái, cô nhanh chóng phản ứng kịp, nhưng trong khoảng thời gian cô thất thần, Tiêu Tĩnh Đình đã xông lên, nâng chân đạp vào đùi Tiêu Ý Ý một cái, căm hận nói: “Cô cho rằng làm vậy sẽ hủy được tôi sao, cô đừng có mơ!”

Tiêu Tĩnh Đình hoàn toàn điên rồi, cô ta phát tiết tất cả tức giận lên người Ý Ý, cô ta nắm lấy hai vai cô đẩy về sau, Ý Ý lùi về sau không dừng được, chỉ có thể bị động mặc người ta sắp xếp, lưng đυ.ng vào tháp sâm banh ở phía sau, chất lỏng thấm lạnh xuyên qua lễ phục đơn bạc vào làn da, cơ thể cô lắc lư, tay chống về sau, muốn tìm lực chống đỡ, lại ấn vào mảnh vụn.

Trong lúc cô ngây người, tay Tiêu Tĩnh Đình sắp hạ xuống.

Ý Ý không kịp đỡ, chỉ có thể nhắm mắt chịu đựng.

Nhưng đau đớn trong dự kiến không hạ xuống.

Cô mở hé mắt ra nhìn, bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.

Nam Quân nắm chặt lấy cổ Tiêu Tĩnh Đình, nâng cô ta lên, rồi bước nhanh về phía trước, dùng lực đè cô ta ở trên tường.

Anh ta lạnh lùng nhìn Tiêu Tĩnh Đình, đôi mắt âm u không có một chút nhiệt độ, “Tôi hỏi cô, đứa bé trong bụng cô là của ai?”

Tiêu Tĩnh Đình đã sớm sợ tới mức mặt trắng bệch, mái tóc đẹp đã sớm bị kéo loạn, nghe thấy câu hỏi của anh ta, bỗng nhiên cô ta mơ hồ, đôi mắt hàm chứa nước mắt nhìn anh ta, “Không phải là anh hoài nghi…”

“Không phải hoài nghi.” Tay Nam Quân dùng lực, hổ khẩu bóp chặt cổ cô ta, bóp rất tàn nhẫn, “Nói, là của ai?”

Thấy thế, Bạch Uyển Như và Tiêu Chấn Hải cùng đi tới khuyên, Bạch Uyển Như sắp khóc tới nơi, nhìn chằm chằm Tiêu Tĩnh Đình mặt đã đỏ lên, sợ Nam Quân kích động quá, sẽ bóp chết cô ta.