Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vợ Yêu Hào Môn Bị Ruồng Bỏ

Chương 35: Nhẫn nại. Nhẫn nại.

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Chị, em không sao đâu. Chị không cần nói với cô ta.” - Liếc mắt nhìn cô quản gia, Bạch Hoa Hoa kéo tay của Khả Nghiên: “Chị, nếu chị thấy lạnh thì ở đây đợi em, em xuống đó một mình là được.”

Khả Nghiên liên tục lắc đầu, chuyện này là vì cô mà ra, làm sao cô có thể vừa lâm trận mà chùn chân được. Gật gật đầu, ý nói không có vấn đề. Cô kiên định nhìn về hướng bể bơi đã đóng đầy băng.

Càng chần chừ càng thấy lạnh hơn, đau ngắn không bằng đau dài, Khả Nghiên hít một hơi thật sâu, nghiến răng nhảy xuống bể bơi đang đóng băng. Một lát sau, Bạch Hoa Hoa cũng nhảy xuống. Một cái lạnh buốt nhói trên làn da trắng nõn và mỏng manh của cô, đôi môi đỏ mọng đã tím tái vì băng giá. Hai hàm răng va vào nhau lập cập, mỗi bước đi trong băng lạnh thật sự rất khó khăn.

Nhẫn nại. nhẫn nại. Nghĩ đến việc bản thân cô đã liên lụy đến Hoa Hoa, lại nghĩ đến Dục Thành đáng yêu, nhiều đoạn hồi ức vui vẻ, chỉ cần cố gắng hết sức quên đi cái lạnh thì sẽ không sao nữa.

Không buông lỏng một khoảnh khắc nào, thân thể cứng ngắc như gỗ, từng bước đi về phía ống nước, tay cô yếu ớt không rút được cái chốt khóa đã đông cứng ra. Cách đó không xa, sắc mặt Hoa Hoa cũng đã tái nhợt vì lạnh.

Không được. Phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ này, nhìn dáng vẻ của Hoa Hoa chắc sắp không chịu nổi nữa rồi.

Cô cắn răng, cố gắng hết sức rút cái chốt khóa ra. Thành công rồi, thành công rồi. Chỉ cần nước trong bể bơi rút khô đi, công việc lau bể bơi chỉ đơn giản là một cơn gió thoảng.

Khi nước từ từ giảm đi, cái khó của Tiêu Khả Nghiên càng lớn hơn. Do quần áo đã ướt sũng nước, nên kỳ thực càng rét lạnh hơn.

Hai tay dần dần ôm chặt cơ thể không ngừng run rẩy, dường như bản thân sắp ngã xuống. Khả Nghiên à, đã đi đến bước này rồi, nhất định không thể dễ dàng ngã xuống, nếu không mày sẽ làm liên lụy đến Hoa Hoa thì biết phải làm sao? Cô không ngừng khích lệ bản thân, bàn tay nhỏ bé đông cứng dùng giẻ lau khắp nơi trong bể bơi, mọi động tác dường như thật chậm chạp. Bạch Hoa Hoa bên cạnh vẫn còn đang bị lạnh làm cho đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, toàn thân co quắp run rẩy.

Trong biệt thự, những người giúp việc đều bận rộn với công việc của họ, nhưng một người giúp việc nhìn ra ngoài cửa sổ tối mờ mịt kia, rồi hai người, ba người, bốn người… cùng theo nhau nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bọn họ giống như bị điểm huyệt một cái, tất cả đều dừng công việc lại, cùng nhau nhìn về phía hồ bơi. Cô quản gia đang đắc ý đứng nhìn thì thấy tình hình trước mặt, liền nhíu mày lại: “Các người còn chưa đi làm việc à? Nhìn cái gì mà nhìn?”

“Cô quản gia, cô xem kìa, sắc mặt của bảo mẫu mới đến và Hoa Hoa đều trắng bệch như một tờ giấy, nếu cứ tiếp tục như vậy bọn họ sẽ chết mất.” - Một cô giúp việc mở miệng nói.

Mấy người giúp việc khác cùng đồng ý: “Đúng đó, nếu không chúng tôi sẽ thay hai người bọn họ quét dọn.”

“Đúng đó. Đúng đó, nếu hai người bọn họ thật sự xảy ra chuyện gì, làm kinh động đến lão gia thì càng khó hơn nữa.”

Trong gia đình này, mọi người đều có công việc riêng được phân chia rõ ràng, hiếm khi thấy bọn họ nói hộ ai, giờ phút này họ cũng nhìn thấy cách cử xử của cô quản gia đối với hai người này là không đúng.

Lửa giận bao trùm, cô quản gia cũng nhận ra, nhiều người lên tiếng như vậy, sự việc không thể để như vậy được nữa, nếu cứ cố chấp mà bỏ qua dư luận thì sẽ càng khó giải quyết hơn. Do dự một lúc, cô ta bất đắc dĩ cau mày: “Tùy ý các người.” – Sau đó xoay người rời khỏi hồ bơi.

Thấy vậy, bọn người giúp việc chạy ùa xuống bể bơi: “Hoa Hoa, cả cô nữa, hai người nhanh đi nghỉ ngơi đi, ở đây giao cho chúng tôi là được rồi.”

Hai người ngẩng đầu nhìn mọi người quan tâm chạy tới, trong lòng cảm động không thể nói nên lời, thật sự không ngờ rằng đám người này lại ra tay giúp bọn họ.

“Cám ơn, cảm ơn…” - Hoa Hoa còn chưa kịp nói xong câu cám ơn thì đã ngất đi.

Thấy vậy, Khả Nghiên nhìn Hoa Hoa một cách sốt ruột, trong ánh mắt lộ rõ biểu cảm bi ai.

Mọi người tự nhiên hiểu rõ ý của cô ấy.

“Cô yên tâm đi, chúng tôi lập tức đưa cô ấy quay về phòng.” - Mấy người giúp việc đỡ Hoa Hoa rời khỏi hồ bơi. Bấy giờ Khả Nghiên mới thở phào nhẹ nhõm.

“Cô cũng đi nghĩ ngơi đi.”

Khẽ lắc lắc đầu, trên gương mặt lộ ra nụ cười cảm kích, bản thân đã làm liên lụy đến Hoa Hoa, khiến cô ấy phải chịu khổ rồi, nên không thể làm phiền mọi người. Cô đưa tay, hướng về phía mình, gật đầu một cách kiên định.

“Ôi trời, nếu đã như vậy thì chúng tôi đi chăm sóc Hoa Hoa, cô lau xong hồ bơi thì nhanh chóng quay về đi.”

Gật đầu chào mọi người. Khả Nghiên như một cỗ máy không ngừng quét dọn hồ bơi, cái lạnh, cái đói, cái mệt mỏi vào lúc này đều bị bỏ lại phía sau, chỉ còn lại hơi ấm từ người khác ban tặng.
« Chương TrướcChương Tiếp »