Chương 22 (1): Tảng núi băng ngàn năm ra tay giúp đỡ

Vẻ mặt căng thẳng, cô ta nhanh chóng dụi dụi mắt: “Không nhìn nhầm chứ? Hình Thiên Nham?” Nhanh chóng chạy tới, Hình Thiên Nham đã vào trong thang máy. “Hình như đúng là anh, tại sao anh lại chạy tới bệnh viện chứ? Ai bị bệnh vậy nhỉ?” Ngoái đầu nhìn lại, nhìn về phía phòng bệnh ở bên kia …… Tầng này đều là phòng bệnh cao cấp, anh tới đây thăm ai chứ?

Khó chịu quá…… Cả người đều không có sức lực……

Mở mí mắt nặng nề, nhìn mọi thứ xa lạ ở xung quanh, đây là đâu? Lông mày hơi cau lại, Khả Nghiên chậm rãi ngồi dậy từ trên giường bệnh.

“Ai, tiểu thư, cô bị lao lực quá, mệt nhọc quá mức, vẫn chưa thể dậy được, nghỉ ngơi tiếp đi.”

“Cô y tá, tôi? Tại sao tôi lại ở đây?” Chỗ này, hình như là bệnh viện?

“Ồ, vừa nãy, có người tốt bụng đưa cô tới đây, còn giúp cô trả tiền nằm viện.”

“Người tốt bụng?” Tiêu Khả Nghiên cố gắng lắc lắc đầu, không còn sức lực nói: “Có để lại tên không?”

“Ha ha, tiểu thư, đối phương không chỉ không để lại tên, còn bảo tôi không nói cho cô, cho nên…… Cô đừng hỏi tôi.”

Đối phương không để lại tên? Là ai đưa cô tới bệnh viện nhỉ? Khả Nghiên đang nghĩ ngợi, ở ngoài lại truyền đến giọng nói của Tiêu Lâm Na: “Em, tại sao em lại ở đây?”

“Chị…… Vừa nãy em ngất xỉu ở cửa bệnh viện, y tá nói, có một người tốt bụng đã đưa em đến đây.”

Người tốt bụng? Ánh mắt Tiêu Lâm Na lóe lên, trong lòng run rẩy, chẳng lẽ người tốt bụng này chính là Hình Thiên Nham? Đôi mắt quay qua, cô ta tức giận một tay kéo Khả Nghiên từ trên giường bệnh lên: “Đừng nằm đây nghỉ nữa! Ba đang phải cấp cứu mà em còn nghỉ ngơi được sao?!”

“Ba đang phải cấp cứu?” Ngay lập tức, Tiêu Khả Nghiên ngồi không yên, lập tức ngồi dậy: “Em đi xem ba!”

“Ai, tiểu thư, cô cần phải nghỉ ngơi! Cần phải nghỉ ngơi mà……” Cho dù y tá có gọi như nào thì cũng không gọi được Tiêu Khả Nghiên đang chạy nhanh ra ngoài. “Ai, rõ ràng cơ thể suy nhược nghiêm trọng như vậy mà còn cố chạy, tình thân thật là vĩ đại.” Y tá bất đắc dĩ lắc đầu, lẩm bẩm một mình rồi thở dài.

“Cô y tá.” Thấy Khả Nghiên đã chạy xa, Tiêu Lâm Na đảo mắt, mỉm cười đi tới trước mặt y tá: “Vừa nãy…… là ai đưa em gái tôi vào bệnh viện, cô không thể nào không biết được chứ?” Ánh mắt nhìn lướt qua phòng bệnh: “Phòng riêng lớn như vậy, tôi tin là người đưa em gái tôi vào đây nhất định rất có tiền! Có phải không?”

Vốn dĩ y tá không định nói, nhưng vừa nhắc tới cái này, cô ấy đã không nhịn được mà kích động mở miệng: “Không chỉ có tiền, còn rất đẹp trai nữa!”

Thật sự là Hình Thiên Nham? Thử hỏi xem trên đời này có mấy người vừa giàu có vừa đẹp trai chứ? Hơn nữa lại trùng hợp tụ tập ở cái bệnh viện này?! Đáng chết! Con nhóc chết tiệt kia rốt cuộc đã dùng bùa ngải gì mà lại làm cho tảng băng nghìn năm ra tay cứu giúp chứ?

Càng nghĩ càng tức! Càng nghĩ càng giận! Tiêu Lâm Na cũng không nghe được y tá kia đang nói gì, khuôn mặt đen sì đi tới cửa phòng cấp cứu, đặt mông ngồi lên ghế……

“Ai là Tiêu Khả Nghiên? Ba cô muốn gặp cô!”Cửa phòng cấp cứu đột nhiên bị đẩy ra.

Khả Nghiên kích động chạy tới: “Bác sĩ, là tôi! Tôi là Tiêu Khả Nghiên.”

“Đi theo tôi.”

Tiêu Lâm Na ngồi ở một bên thấy tình hình này đột nhiên phát hiện hơi không hợp lý. “Bác sĩ, tôi cũng là con gái của người bệnh, tôi cũng muốn vào.”

Bác sĩ cũng vô cùng cứng rắn, tháo khẩu trang xuống, liếc mắt đánh giá Tiêu Lâm Na một cái: “Cô cũng tên là Tiêu Khả Nghiên?”

“Này……”

“Người bệnh nói rồi, chỉ gặp Tiêu Khả Nghiên! Cho nên, cô không thể đi vào!” Nói xong, bác sĩ xoay người đi vào phòng bệnh nặng.

Tiêu Khả Nghiên nhận thấy có sự bất thường, dùng một tay ngăn em gái lại: “Em này…… chị…… chị cảm giác bệnh tình của ba không lạc quan lắm, ách…… chị nghĩ là…… chị nghĩ là…… ông ấy không muốn làm chị đau lòng nên mới không cho chị vào.” Bởi vì khẩn trương nên ánh mắt của cô ta không ngừng ngó trái ngó phải: “Thật ra…… Thật ra chị vẫn không dám nói cho em, trước lúc cha bị cấp cứu thì đầu óc đã không tỉnh táo, nói linh tinh, vẫn luôn gọi chị là Khả Nghiên, Khả Nghiên, còn nói rất nhiều thứ kỳ lạ. Nếu lát nữa, ba cũng nói cho em chuyện gì đó kỳ lạ thì nhất định em đừng tin! Biết chưa?”

Bây giờ, Khả Nghiên chỉ sốt ruột muốn gặp ba, cũng không để ý đến ý chị ta nói, vội vàng gật đầu: “Em biết rồi, chị! Em vào đây, chị yên tâm đi, ba sẽ không có việc gì đâu, không cần nghĩ tiêu cực.”