“Hình thiếu gia, ngài cũng ở đây à?”
Quay người lại, anh lạnh lùng nhìn bác sĩ cùng với bảo mẫu vừa chen ngang khoảng khắc đầy cảm xúc của cha con bọn họ, nói thật trong lòng anh cũng chút bực bội: “Bệnh của Dục Thành như thế nào?”
“Vâng. Tiểu thiếu gia sau khi giải phẫu khôi phục vô cùng tốt, tuyệt đối sẽ không lưu lại bất cứ di chứng gì, xin thiếu gia cứ yên tâm. Nhưng mà…” - Ngữ điệu vừa chuyển, trên mặt bác sĩ lộ ra thần sắc khó nói.
“Nhưng cái gì?” - Không khó để nhận ra cảm xúc của Hình Thiên Nham bỗng trở nên gấp gáp.
Hít sâu một hơi, bác sĩ quét mắt bảo mẫu bên cạnh, ngập ngừng nói: “Dựa theo tuổi của tiểu thiếu gia đã là 8 tháng, hàng ngày phải ăn khoảng 600ml sữa, nhưng hiện tại tiểu thiếu gia mỗi ngày chỉ ăn khoảng 300ml sữa.”
Đối với vấn đề này, Hình Thiên Nham dù không phải là người thành thạo, nhưng nhiều ít cũng hiểu rõ con mình ăn như vậy không phải là chuyện tốt.
“Ngay cả sữa mẹ nó cũng ăn thiếu như vậy sao?”
“Không phải thiếu gia. Tôi đã hỏi qua Tiêu tiểu thư, lúc tiểu thiếu gia sinh ra không lâu, vì không có sữa nên Tiêu tiểu thư đã cho cai sữa, mà chúng tôi cũng thử cho thiếu gia uống sữa bò và tìm bà vυ", nhưng tiểu thiếu gia đều không thể nào uống…”
Nghe bác sỹ nói xong, sắc mặt của Hình Thiên Nham cũng đột nhiên trầm xuống, đôi mắt sầu lo nhìn vào con trai, sau đó lại nhìn về phía bác sĩ, anh nắm chặt tay, tức giận gầm nhẹ: “Ngay cả vấn đề cơm của trẻ nhỏ các người cũng không giải quyết được, tôi thật không biết các người đang làm gì. Nếu con của tôi xảy ra vấn đề gì, các người đều cút hết đi.”
“Vâng… vâng… Thiếu gia bớt giận… Thiếu gia bớt giận, chúng tôi sẽ mau chóng giải quyết… Chúng tôi sẽ mau chóng giải quyết…”
Không khí trong căn phòng bỗng trở nên nặng nề, Hình Thiên Nham thật sự lo lắng cho sự phát triển của con.
Ở phòng ngoài, Hình lão gia cùng Tiêu Lâm Na đang đứng tránh một chỗ, lẳng lặng theo dõi câu chuyện.
“Ha hả.” - Khi xem một màn này ông Hình hơi hơi mỉm cười, vừa lòng gật gật đầu: “Thiên Nham thật là càng ngày càng trở nên rõ ràng hơn với vai trò của nó.”
Tiêu Lâm Na đứng bên cạnh có chút không rõ ý trong lời nói của ông: “Bác, ý bác là gì?”
“Ha ha, Thiên Nham từ trước đến nay tính cách bình tĩnh, quả quyết, đối mặt với gì cũng luôn bình tĩnh, khó có thể sẽ nhìn thấy nó cáu giận. Vậy mà bây giờ vì Dục Thành, ta có thể cảm giác được, trong lòng nó kỳ thật là vô cùng để ý Dục Thành.”
Ô? Hóa ra là có chuyện như vậy?
Đã nhiều ngày Tiêu Lâm Na ở lại Hình gia. Đối với cô ta và đứa bé, Hình Thiên Nham vẫn luôn giữ thái độ không mặn không nhạt, cô ta còn lo lắng Hình Thiên Nham có thật sự không thể tiếp nhận bản thân mình? Nhưng hiện tại nghe ông Hình nói xong cô ta liền an tâm rồi, anh thích hay không thích mình đều là thứ yếu, chỉ cần anh thích đứa bé, mình còn sợ không tiến vào được cửa nhà này nữa sao?
“Được rồi, bây giờ có thể yên tâm về Thiên Nham. Nhưng thật ra con, Lâm Na…” - Nói đến đây ông Hình hướng ánh mắt về phía Tiêu Lâm Na: “Mấy ngày nay con có cảm giác gì với Thiên Nham không? Từ nay về sau có nên gọi ta là cha không?”
Ông vừa nói đến đây, lòng Tiêu Lâm Na tức khắc như nở hoa, cô ta đã sớm nghĩ đến chuyện này, nhưng lại vẫn giả bộ thẹn thùng: “Bác Hình, bác…” - Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, cúi đầu xuống, cô ta thấp giọng nói: “Con… con nghĩ nên về nhà trước để chuẩn bị ạ…”
“Đúng. Đúng. Cần chuẩn bị, chuẩn bị. Chọn một ngày tốt ta sẽ bảo Thiên Nham nhanh chóng cưới con về.”
In lặng không nói câu gì. Tiêu Lâm Na nhìn mặt có vẻ như ngượng ngùng vô cùng, nhưng tâm trạng vui vẻ cứ như đang châm ngòi một vạn pháo hoa tưng bừng.
Nói lời từ biệt ông Hình, vừa rời khỏi Hình gia, cô ta quả thực cao hứng muốn nhảy dựng lên: “Ha ha ha. Tiêu Lâm Na này từ nay sẽ trở thành thiếu phu nhân, không bao giờ ở một căn phòng đơn sơ vậy nữa, không còn phải sầu khổ mỗi ngày vì tiền nữa. Ha ha.” - Cô ta hưng phấn đến sắp hôn mê bất tỉnh, nhưng lập tức sắc mặt lại trầm xuống: “Chà, nhưng cha lại phải giải quyết như thế nào đây? Nếu hôn sự đã định rồi, cha chắc chắn sẽ biết tất cả sự việc, cha lại yêu thương con nhỏ chết tiệt kia đến như vậy, ông chắc chắn sẽ nói với con nhóc thối tha kia kia mọi chuyện.”
Đứng ở bên đường, cô ta cau mặt móc điện thoại ra bấm gọi.