Chương 47: Tìm được Tô Thần Vũ

“Thần Vũ.” Tô Tuyết Vy gào to.

Chính giữa con sông là cơ thể bé nhỏ của Thần Vũ đang nổi lềnh bềnh, Tô Tuyết Vy tựa như không muốn sống vọt thẳng vào dòng nước, Chu Hạo Thanh kéo lại.

“Bình tĩnh lại đã, Tuyết Vy.”

Nước chảy rất xiết, nếu không nhờ một cái lưỡi câu móc Thần Vũ vào trong tảng đá thì lúc này thằng bé cũng bị cuốn trôi rồi.

Thịnh Vân Hạo cởϊ áσ khoác ra, nhét vào lòng Tô Tuyết Vy rồi nói: “Nhớ kỹ, đây là cô nợ tôi.”

Dứt lời liền tung mình nhảy vào dòng nước chảy xiết, bơi đến chỗ Tô Thần Vũ.

Thế nước mãnh liệt, dù Thịnh Vân Hạo có tài bơi lội tốt hơn người cũng có chút chống đỡ không được.

Ngay tại lúc Thịnh Vân Hạo bắt được cánh tay của Tô Thần Vũ, một đợt nước chảy xiết cực mạnh xông đến. Trái tim của Tô Tuyết Vy cũng theo đó dâng đến cổ họng, tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì.

Sau khi nước chảy qua, không nhìn thấy bóng dáng của Thịnh Vân Hạo và Tô Thần Vũ, Tô Tuyết Vy đứng trên bờ không dám tin nhìn hai người biến mất trước mắt mình.

“Thần Vũ.” Tô Tuyết Vy tựa như phát điên liều mạng nhảy vào trong nước.

Tô Thần Vũ chính là cọng rơm cứu mạng của cô, cô không thể mất Tô Thần Vũ được. Chu Hạo Thanh đành phải giữ chặt Tô Tuyết Vy.

Ngay lúc Tô Tuyết Vy sắp sửa tuyệt vọng, Thịnh Vân Hạo ôm đứa bé từ trong nước đi lên, hai người đều ướt đẫm, nhất là Tô Thần Vũ.

Tô Tuyết Vy vội vàng ôm Tô Thần Vũ qua, thân thể Tô Thần Vũ nóng như lửa đốt, đốt đến tận trái tim cô. Cô không nên để Tô Thần Vũ ở ngoài một mình, đều là lỗi của cô.

“Thần Vũ, thật xin lỗi, đều là mẹ sai.”

Nghe giọng nói của Tô Tuyết Vy, Tô Thần Vũ run rẩy lẩm bẩm: “Mẹ, con lạnh lắm.”

Nghe lời này, Tô Tuyết Vy nói liên tục trong miệng: “Bệnh viện, chúng ta đi bệnh viện.”

Thịnh Vân Hạo nhíu chặt chân mày, không nói lời nào mang Tô Tuyết Vy đến bệnh viện.

Chu Hạo Thanh nhìn phương hướng hai người rời đi, siết chặt quả đấm.

Anh ta hoài nghi chuyện này có liên quan đến nhà họ Tô, nếu như có thể tìm được chứng cứ thì có thể động thủ với nhà họ Tô. Vì Tô Tuyết Vy, anh ta phải tra rõ chuyện này.

Mà bên kia, Tô Minh Nguyệt nhận được điện thoại của một người đàn ông.

“Tôi nói này cô chủ, chuyện này tôi đã làm ổn thỏa cho cô rồi, tiền cũng nên chuyển vào tài khoản của tôi rồi chứ.”

Tô Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, bực bội nói: “Rất nhanh sẽ đến tài khoản của ông.”

Người đàn ông trong lòng vui vẻ đi đến ngân hàng rút tiền, chợt phát hiện mình bị một đám người vây lại, hiểu ra có chuyện gì đó không ổn, lớn tiếng hỏi: “Các người muốn làm gì?”

Một người trong đó mở miệng: “Dĩ nhiên là lấy mạng ông, cô chủ nói ông phải chết mới có thể đảm bảo bí mật.”

Nói xong liền giơ cây gậy trong tay lên xông về phía người đàn ông nọ, chẳng bao lâu, một tiếng kêu thảm thiết từ dưới đất truyền ra.

“Mẹ, thế nào rồi?” Tô Minh Nguyệt ở một bên hỏi.

“Yên tâm đi, Minh Nguyệt, chuyện này sẽ không có người thứ ba biết được. Cho dù Tô Tuyết Vy muốn tìm cũng không tìm được bằng chứng.” Trong mắt Mạnh Tú Cầm lóe lên vẻ tàn bạo.

“Mẹ, con muốn gặp anh Vân Hạo, con không tin anh ấy vì Tô Tuyết Vy mà rời đi, anh ấy chắc chắn yêu con.” Tô Minh Nguyệt nắm chặt tay Mạnh Tú Cầm.

Nhìn thấy con gái như vậy, Mạnh Tú Cầm thật sự không đành lòng, đều do Tô Tuyết Vy hại.

“Chúng ta cứ như vậy…” Bà ghé vào tai Tô Minh Nguyệt nói.

Dứt lời, Tô Minh Nguyệt vội vàng gật đầu, hai người mau chóng đi đến bệnh viện.

Chu Hạo Thanh vẫn ở nhà máy điện chưa rời đi, anh ta luôn cảm thấy rằng mình đã bỏ qua một chuyện nào đó rất quan trọng, đứng ở giữa nhà máy, anh ta đột nhiên nhìn thấy một sợi dây chuyền cực nhỏ.

Nhà máy điện này đã bỏ hoang lâu như vậy rồi, sao có thể có sợi dây chuyền rớt ở đây chứ? Chu Hạo Thanh nhặt sợi dây đó lên bỏ vào túi.

Trong tay anh ta còn đang giữ bản ghi âm cuộc nói chuyện của Tô Minh Nguyệt với Mạnh Tú Cầm. Tóm lại chuyện này chắc chắn có liên quan đến bọn họ, anh ta nhất quyết phải đòi lại công đạo cho Tô Tuyết Vy.

Trong bệnh viện.

“Bác sĩ Lý, tôi van cầu ông mau cứu Thần Vũ đi.” Tô Tuyết Vy hướng về bác sĩ Lý vội vàng nói.

Bác sĩ Lý giật mình, liếc nhìn Tô Thần Vũ nằm trong lòng Thịnh Vân Hạo, vội vàng kêu người chuẩn bị phòng giải phẫu.

Tô Tuyết Vy vẫn luôn ngồi chờ trước cửa phòng cấp cứu, cả trái tim cũng bay vào phòng cấp cứu.

Hồi lâu sau, cô mới đứng dậy nhìn Thịnh Vân Hạo nói: “Thịnh Vân Hạo, cảm ơn anh.”

Thịnh Vân Hạo lạnh lùng nói: “Tôi đã nói, đây là cô nợ tôi.”

Tô Tuyết Vy không nói thêm gì nữa, nhiệt độ trong mắt dần dần lạnh xuống. Thì ra đều là do bản thân tự mình đa tình, nếu không người kiêu ngạo như Thịnh Vân Hạo sao có thể giúp cô.

Trong lòng nhất thời đau đớn, Tô Tuyết Vy đưa tay ôm ngực, loại đau nhức này cô đã sớm quen, không phải sao?

Thịnh Vân Hạo nhìn động tác của Tô Tuyết Vy trong mắt ánh lên đau lòng, nhưng mà rất nhanh bị lạnh lùng che giấu. Anh hận Tô Tuyết Vy, chịu đựng bốn năm đau khổ, bây giờ anh muốn đòi lại.

Cách đó không xa, trợ lý vội vàng chạy đến, ghé đến tai Thịnh Vân Hạo nói: “Cô Minh Nguyệt nhập viện rồi ạ.”

Ầm. Thịnh Vân Hạo lập tức đứng lên đi về hướng bên kia của bệnh viện.

Những lời trợ lý vừa mới nói, Tô Tuyết Vy nghe không sót một chữ nào. Thật đáng châm chọc, mình vừa mới đến bệnh viện, Tô Minh Nguyệt cũng nhập viện theo.

Ôn nhu của người đàn ông này đã sớm không phải là của mình nữa, rốt cuộc cô còn hy vọng cái gì chứ. Tất cả kỳ vọng xa vời tại giây phút này đều hóa thành hư không.

Thấy Thịnh Vân Hạo đến, giọng nói Tô Minh Nguyệt lập tức mềm nhũn, nức nở oán trách: “Anh Vân Hạo, tại sao anh lại rời đi chứ, không phải anh kêu sẽ đến đón Minh Nguyệt sao?”

Thịnh Vân Hạo chỉ đứng bên cạnh cô không nói gì.

“Anh tại sao phải rời đi chứ? Tại sao? Chẳng lẽ bởi vì Tô Tuyết Vy sao, chẳng lẽ anh vẫn còn thích em ấy sao?” Tô Minh Nguyệt vô lý cãi bướng kéo tay Thịnh Vân Hạo.

Yêu sao? Không, Thịnh Vân Hạo anh hận Tô Tuyết Vy, nếu không bốn năm đau khổ của anh đều là vô ích sao?

“Không, tôi hận cô ta.”

Lúc lâu sau, Thịnh Vân Hạo mới phun ra mấy chữ này.

Tô Minh Nguyệt trong lòng vui mừng, nhưng trên mặt vẫn giữ điệu bộ ủy khuất, nói: “Anh Vân Hạo, lần này thôi bỏ đi, nhưng lần sau anh đừng đi nữa được không?”

“Ừ.”

Lòng của Thịnh Vân Hạo nhưng là đã sớm bay đến trên người Tô Tuyết Vy trước cửa phòng cấp cứu, trong đầu đều là hình ảnh Tô Tuyết Vy hai mắt trống rỗng, nghĩ đến đó là anh lại thấy đau lòng.

Đèn phòng cấp cứu tắt.

Bác sĩ Lý đi ra, Tô Tuyết Vy vội vàng xông lên hỏi: “Bác sĩ Lý, Thần Vũ thế nào rồi?”

Bác sĩ Lý tháo đồ che miệng mũi xuống, nói: “Đã qua cơn nguy hiểm rồi, chỉ vừa mới xuất viện mấy ngày, sao lại xuất hiện tình huống thế này vậy?”

Tô Tuyết Vy cắn chặt môi nói: “Thật xin lỗi.”

“Tự cô cẩn thận đi, thôi cô nhanh vào thăm thằng bé đi.” Bác sĩ Lý bất đắc dĩ phẩy tay.

Tô Thần Vũ đã khôi phục bình thường nằm trên giường bệnh, bình yên mà ngủ.

Tô Tuyết Vy thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó trong lòng lẩm nhẩm một cái tên, Tô Minh Nguyệt.

Âm thầm siết chặt nắm đấm, Tô Tuyết Vy cô thề nhất đính sẽ tìm ra bằng chứng.

Cô muốn Tô Minh Nguyệt phải trả một cái giá thật lớn, bất kể là chuyện hôm nay hay chuyện của bốn năm trước.

Nếu cô ta đã không để ý đến tình chị em trước, vậy chớ trách cô ra tay không lưu tình.

Trong nháy mắt này, Tô Tuyết Vy chợt nhìn thấu tất cả người trong nhà họ Tô. Mệt cô còn ngây thơ nghĩ rằng Tô Minh Nguyệt sẽ niệm tình chị em trước đây mà không làm loại chuyện ác độc này. Không nghĩ đến, cô hoàn toàn sai lầm rồi.