- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Vợ Yêu, Em Phải Là Của Tôi!
- Chương 39: Bắt cóc
Vợ Yêu, Em Phải Là Của Tôi!
Chương 39: Bắt cóc
“Các người là ai? Tại sao lại đưa tôi tới đây?” Tô Tuyết Vy vừa che chở cho Thần Vũ vừa lạnh lùng chất vấn người lái xe tại sao lại dừng ở đây.
“Tổng giám đốc Tô đang đợi cô ở bên trong, tôi chỉ làm theo sự sai bảo của cô Tô mà thôi, mời cô xuống xe.” Nhìn biệt thự nhà họ Tô mà mình đã lâu không thấy, Tô Tuyết Vy tự hỏi đây chẳng lẽ đây chính là mưu kế khác của Tô Minh Nguyệt sao? Nhưng dù như thế nào thì Tô Tuyết Vy vẫn xuống xe.
“Mẹ ơi, đây là đâu vậy? Con hơi sợ.” Thần Vũ lôi kéo tay Tô Tuyết Vy, nói một cách rụt rè.
“Thần Vũ đừng sợ, mẹ sẽ bảo vệ con, đây là ngôi nhà trước đây mẹ từng sinh sống, bây giờ mẹ đưa con về nhà, con đừng sợ, có được không?”
Mặc dù không biết chuyện gì sẽ xảy ra sau khi cô bước vào, nhưng hiện tại cô đã không còn là Tô Tuyết Vy của bốn năm trước nữa, mà bây giờ chỉ cần có Thần Vũ ở bên cạnh thì cô không còn sợ bất cứ điều gì nữa.
Thần Vũ nhẹ gật đầu, càng dùng sức nắm chặt góc áo của Tô Tuyết Vy hơn nữa.
Tô Tuyết Vy mạnh mẽ bước về phía cửa nhà họ Tô với ánh mắt kiên quyết, cổng hoa hải đường đã cao hơn rất nhiều so với bốn năm trước, tất cả cảnh vật đều không thay đổi, thứ thay đổi, có lẽ là là trái tim cô đã thay đổi.
Cô còn chưa kịp đưa tay gõ cửa thì cánh cửa đột nhiên tự động mở ra.
Mà người bước ra lại là Mạnh Tú Cầm đã lâu không gặp.
Mạnh Tú Cầm không nhìn thấy vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt Tô Tuyết Vy, như thể cô cũng đang đợi bà ta.
“Là bà muốn đưa tôi đến đây sao? Bà muốn làm cái gì?” Tô Tuyết Vy nhìn thấy Mạnh Cầm thì vô thức hỏi.
Nhưng Mạnh Tú Cầm lại cười như không cười nói: “Mẹ còn có thể làm gì nữa? Không phải là muốn để con trở về hay sao, dù sao thì để con ăn nhờ ở đậu nhà người khác như vậy cũng không tốt lắm.”
“Cảm ơn lòng tốt của bà, nhưng tôi không nghĩ rằng tôi cần phải nhận sự thương hại và bố thí này của bà.” Tô Tuyết Vy lạnh lùng từ chối.
“Tuyết Vy, trước đây đều là mẹ có lỗi với con, con nhìn con bây giờ mà xem, phải dẫn theo một đứa trẻ sống bên ngoài chịu cảnh ăn nhờ ở đậu như vậy dù sao cũng không tốt lắm, mẹ đã bảo người dọn dẹp phòng cho con rồi, con trở về rồi thì ở lại đây đi.”
Hành động đột ngột lấy lòng của Mạnh Tú Cầm khiến Tô Tuyết Vy có chút nhìn không thấu, chỉ có thể lạnh lùng nhìn Mạnh Tú Cầm.
Nhưng mà Tô Tuyết Vy cũng không còn là Tô Tuyết Vy muốn cùng bà ta thân thiết của bốn năm trước, muốn chơi đòn tình cảm gia đình với cô sao? Cô sớm đã không còn chút tình cảm với bọn họ từ lâu rồi.
Cho nên Tô Tuyết Vy hừ lạnh một tiếng.
“Cái từ mẹ này tôi không dám nhận đâu. Hơn nữa tôi cũng đã nói rồi, tôi sẽ không quay về nhà họ Tô.”
Tô Tuyết Vy nói xong thì xoay người rời đi, nhưng mà Mạnh Tú Cầm làm sao có thể dễ dàng thả cho cô đi như vậy.
“Chẳng lẽ con định sống ở nhà Thịnh Vân Hạo cả đời sao? Con muốn trở thành tình nhân bí mật của cậu ấy cả đời sao? Cho dù không nghĩ đến bản thân thì con cũng nên nghĩ đến con trai của mình, chẳng lẽ con muốn để nó lớn lên như vậy. Đợi khi nó lớn lên biết rằng mẹ của mình chỉ là một người thứ ba không thể để mọi người biết sao?”
Lời nói của Mạnh Tú Cầm đã chạm vào chỗ đau của Tô Tuyết Vy.
Đúng vậy, cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ làʍ t̠ìиɦ nhân bí mật của Thịnh Vân Hạo cả đời, nhưng nếu cô không làm như vậy thì cô làm sao có thể cứu mạng Thần Vũ được đây?
“Con cũng biết con đã rời đi bốn năm rồi, trong bốn năm này đã xảy ra quá nhiều chuyện, bây giờ trong lòng Thịnh Vân Hạo chỉ có Minh Nguyệt, cho nên dù con có ở lại trong nhà cậu ấy thì cũng vô dụng thôi, chẳng bằng con tác thành cho chị gái của con.” Mạnh Tú Cầm tiếp tục thuyết phục.
Tô Tuyết Vy lạnh lùng nhìn Mạnh Tú Cầm một lúc.
“Bây giờ bà mới biết cô ta là chị gái của tôi à, mặc dù tôi không có bằng chứng về những gì các người đã làm bốn năm trước. Tuy nhiên, các người nhất định có liên quan đến chuyện này, tôi nhất định sẽ tìm ra bằng chứng.”
Mạnh Tú Cầm nghe xong câu này thì ánh mắt trở nên lạnh lẽo, sau đó che đi vẻ hung tợn trong mắt, nói tiếp.
“Tuyết Vy, con đang nói cái gì vậy? Cái gì mà bằng chứng với không bằng chứng, chúng ta làm như vậy không phải là vì muốn tốt cho con sao?”
“Muốn tốt cho tôi? Các người hãm hại tôi, khiến cho Thịnh Vân Hạo hiểu lầm rằng tôi bỏ trốn cùng người đàn ông khác, đó mà là tốt với tôi sao? Bà cũng biết rằng Thịnh Vân Hạo yêu tôi, nhưng bà vẫn có thể làm như vậy vì Tô Minh Nguyệt, các người chia rẽ tôi và Thịnh Vân Hạo, vậy mà các người dám mở miệng nói các người muốn tốt cho tôi sao?”
Mạnh Tú Cầm vẫn tiếp tục ngụy biện.
“Có lẽ con và Thịnh Vân Hạo là duyên phận trời định, nhưng nếu như cậu ấy thật sự tin tưởng con thì sao lại có thể để cho chúng ta...” Mạnh Tú Cầm đột nhiên nghĩ tới cái gì, lập tức ngừng nói.
Tô Tuyết Vy đột nhiên bật cười.
“Làm sao thế? Bây giờ bà đã thừa nhận các người đã làm chuyện đó, tôi chỉ mới thăm dò bà một chút mà bà đã thừa nhận rồi, lại còn dám nói tôi không có chứng cứ không?”
Mạnh Tú Cầm không còn giữ được nụ cười trên mặt nữa.
“Tô Tuyết Vy, cô đừng có mà không biết điều như vậy, hôm nay nếu cô không ở lại nhà họ Tô thì cô và con trai của cô cùng nhau lưu lạc đầu đường xó chợ đi thôi, ngay cả chỗ của Thịnh Vân Hạo cô cũng không thể trở về được đâu.”
Trong lòng Tô Tuyết Vy bỗng nhiên run lên, lạnh lùng hỏi.
“Bà có ý gì hả?”
“Cũng không có ý gì hết, tôi chỉ nghĩ có lẽ Thịnh Vân Hạo sẽ không để cô quay lại nữa đâu, dù sao thì người mà cậu ấy yêu bây giờ là Minh Nguyệt.”
Tô Tuyết Vy còn muốn nói gì đó, đột nhiên bị Mạnh Tú Cầm cắt ngang.
“Tôi không muốn cãi nhau với cô nữa, bây giờ cô hãy yên ổn an phận ở lại đây đi, cô cứ yên tâm, nơi này vẫn như trước đây.” Mạnh Tú Cầm nói xong thì yêu cầu người giúp việc đi đến đưa Tô Tuyết Vy và Thần Vũ đi vào.
Tô Tuyết Vy không ngờ cô vừa được ra khỏi biệt thự của Thịnh Vân Hạo thì lại lập tức tiến vào một cái l*иg giam khác.
“Bà Cầm, bà đang làm gì vậy? Bà định giam lỏng tôi sao? Tôi nói cho bà biết bà làm như vậy là vi phạm pháp luật đấy.” Tô Tuyết Vy căm hận nói.
“Vi phạm pháp luật? Thật là nực cười, tôi kêu con gái của tôi quay về sống chung, chuyện này có gì mà vi phạm pháp luật chứ?” Mạnh Tú Cầm nói xong thì quay người biến mất khỏi tầm mắt của cô mà không thèm nhìn lại.
Tô Tuyết Vy cảm thấy như thể có điều gì đó đang diễn ra trong lặng lẽ, nhưng cô không có một chút đầu mối nào, không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.
Cô đã từng thề sẽ không bao giờ trở lại nhà họ Tô nữa, thế nhưng cô không ngờ rằng hiện tại cô lại bị nhà họ Tô giam cầm, chẳng lẽ đây chính là số mệnh mà cô phải chịu sao?
“Mẹ ơi, chúng ta sẽ phải sống ở đây sao? Vừa rồi người phụ nữ đó thật hung dữ.” Thần Vũ dựa vào vai Tô Tuyết Vy nói với vẻ mặt sợ hãi.
Tô Tuyết Vy ôm Thần Vũ không nói gì mà chỉ nhẹ gật đầu, xem ra trong khoảng thời gian này cô chỉ có thể sống ở đây thôi.
Không biết Thịnh Vân Hạo sẽ nghĩ gì khi biết cô đã trở về nhà họ Tô? Có lẽ anh chỉ cho rằng cô đã làm hòa với nhà họ Tô mà thôi.
Tô Tuyết Vy vừa ở lại đó không bao lâu thì cô đã biết được một tin tức.
Tô Minh Nguyệt bị bệnh nặng phải cấp cứu trong bệnh viện.
Tô Tuyết Vy cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, rõ ràng là khi cô rời đi thì Tô Minh Nguyệt vẫn còn tốt, làm sao mới qua có một ngày mà bệnh tình của cô ta lại trở nên tồi tệ hơn được? Trong đầu cô khẽ nghĩ tới điều gì đó nhưng cô lại không thể nắm bắt được.
Khi Thịnh Vân Hạo vội vàng chạy đến bệnh viện thì thấy Tô Minh Nguyệt không muốn vào phòng cấp cứu, vẫn đang nằm trên giường bệnh yếu ớt nắm lấy tay Thịnh Vân Hạo.
“Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì vậy?” Thịnh Vân Hạo tức giận hỏi các bác sĩ và y tá xung quanh.
“Anh Vân Hạo, anh đừng trách bọn họ, là do em, là do em nhất định muốn đợi đến khi anh tới.”
“Minh Nguyệt, em đừng nói chuyện nữa, bây giờ cứu mạng em mới là chuyện quan trọng nhất, mau đẩy cô ấy vào phòng phẫu thuật đi.” Vẻ mặt Thịnh Vân Hạo lạnh lùng nói.
Nhưng bác sĩ ở bên cạnh đột nhiên hỏi.
“Cậu Cảnh, người có nhóm máu có thể phối hợp với nhóm máu của cô Nguyệt mà cậu nói lúc trước bây giờ đang ở đâu?”
Thịnh Vân Hạo vừa nghe nói như vậy thì cả người bỗng nhiên cứng đờ hỏi: “Không phải Tô Tuyết Vy đã đến bệnh viện gặp em sao? Cô ấy đi đâu rồi?”
Thế nhưng lúc này Tô Minh Nguyệt lại lắc đầu nói.
“Cái gì Tuyết Vy, em không biết. Cô ấy hoàn toàn không có đến gặp em mà?”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Vợ Yêu, Em Phải Là Của Tôi!
- Chương 39: Bắt cóc