Trong đôi mắt của Tô Tuyết Vy tràn ngập sự kiên định cùng với một chút sự bướng bỉnh khiến cho Thịnh Vân Cảng có hơi sửng sốt, đến cuối cùng anh cũng không rõ là Tô Tuyết Vy đang nghĩ gì, đang muốn làm gì.
“Ý của cô là cô muốn trở thành người tình bí mật của tôi sao?” Sắc mặt Thịnh Vân Hạo nghiêm nghị không chút thay đổi, hỏi lại lần nữa.
“Cái gì mà người tình bí mật? Anh ăn nói bậy bạ cái gì đó?” Tô Tuyết Vy có cảm giác hôm nay Thịnh Vân Hạo dường như có gì đó rất không giống với bình thường, mới vừa nhìn thấy cô đã bắt đầu chửi bới còn thêm sỉ nhục.
“Có phải là anh đã hiểu lầm cái gì rồi không?” Tô Tuyết Vy thở dài một tiếng, cô nghĩ mình thật sự không muốn dây dưa gì thêm nữa, nhất là bây giờ khi có cảm giác sức lực trong cơ thể mình từng chút từng chút một bị rút cạn đi.
“Người đàn ông kia là ba của đứa bé có phải không?” Thịnh Vân Hạo một mực giữ giọng điệu chất vấn.
“Người đàn ông nào?” Tô Tuyết Vy suy nghĩ cả nửa ngày cũng không nghĩ ra được, chẳng lẽ người mà anh nói đến là Chu Hạo Thanh sao?
Nhưng mà làm sao anh lại biết Chu Hạo Thanh chứ?
Không lẽ là bị anh bắt gặp được rồi, nhưng dựa theo sự hiểu biết của cô về Thịnh Vân Hạo, nếu anh thật sự bắt gặp được thì chắc chắn sẽ đi vào.
Tô Tuyết Vy suy nghĩ cả buổi trời, chỉ e rằng có thể có ai đó là lén chụp ảnh cô và Chu Hạo Thanh khi hai người ở cùng nhau, nhưng mà người có thể chụp lén và có khả năng tiếp xúc với Thịnh Vân Hạo thì chỉ có một người mà thôi, đó là Mạnh Tú Cầm người mà cô đã gặp ở trong bệnh viện.
Hóa ra lại là bà ta, quả nhiên thật đáng giận mà.
“Nếu anh Thịnh Vân Hạo đây đang nói về người đàn ông hôm trước ở cùng với tôi trong bệnh viện thì tôi đây cũng không nhất thiết phải giải thích hay có gì để nói với anh cả. Nhưng nếu anh bằng lòng lấy tôi thì có lẽ tôi sẽ giải thích một chút.” Bỗng nhiên Tô Tuyết Vy nở nụ cười rất gian xảo.
Trong phút chốc, Thịnh Vân Hạo nghe được những lời này, trong lòng tràn đầy giận dữ, tức giận giơ nắm đấm, đấm mạnh vào cánh cửa, con ngươi đỏ rực tơ máu, chất vất cô.
“Nói, rốt cuộc anh ta là ai?”
“Là ai thì có liên quan gì đến anh không? Không phải anh gọi tôi tới là để tôi hiến máu cho Tô Minh Nguyệt sao? Những điều kiện tôi muốn tôi đã nói hết với anh rồi, nếu anh đồng ý thì tôi rất sẵn lòng giải thích cho anh nghe cũng như hiến máu của mình cho cô ta, nhưng nếu như anh không muốn thì đừng đến làm phiền tôi nữa.” Tô Tuyết Vy rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, lớn tiếng quát.
“Cô đừng hòng.” Thịnh Vân Hạo nói xong lập tức vừa lôi vừa kéo Tô Tuyết Vy đi ra ngoài.
“Anh làm gì vậy? Anh bị điên rồi sao, buông tôi ra.” Tô Tuyết Vy giãy dụa.
TruyenHDNhưng Thịnh Vân Hạo một chút cũng không thèm để ý đến cô, không quan tâm vẫn kiên quyết kéo cô đi đến phòng lấy mẫu máu của bệnh viện.
“Hôm nay cô muốn lấy thì lấy, không muốn lấy thì cũng phải lấy.” Thái độ lãnh đạm của Thịnh Vân Hạo làm cho Tô Tuyết Vy có chút hoảng sợ.
“Thịnh Vân Hạo, anh buông tôi ra mau.” Tô Tuyết Vy không ngừng vùng vẫy.
Bỗng nhiên bác sĩ riêng của Thần Vũ nhìn thấy Tô Tuyết Vy.
“Cô Tuyết Vy, cô đi đâu vậy?” Bác sĩ Lý đẩy cái kính và dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Tô Tuyết Vy cùng với Thịnh Vân Hạo.
“Chuyện lần trước tôi nói với cô không biết cô đã suy nghĩ như thế nào rồi? Bây giờ từ bỏ việc trị liệu hay là…”
“Bác sĩ, tôi đã suy nghĩ rất kĩ rồi, tôi nhất định sẽ tìm cách cứu Thần Vũ mà.” Tô Tuyết Vy lập tức cắt ngang lời nói của vị bác sĩ kia, cô không muốn để cho Thịnh Vân Hạo nghe thấy cũng như biết được tình cảnh hiện tại của mình.
“Được, vậy qua mấy ngày nữa cô có thể làm thủ tục xuất viện cho Thần Vũ rồi. Về nhà tiếp tục theo dõi và quan sát, chờ đợi sức khỏe phục hồi.” Bác sĩ Lý hiếm lắm mới có được tâm trạng vui vẻ nên dặn dò Tô Tuyết Vy nhiều hơn mấy câu.
Tô Tuyết Vy gật đầu.
“Tôi cảm ơn ông nhiều, bác sĩ Lý.”
Bác sĩ Lý nhìn thấy bộ dạng đang vô cùng tức giận của Thịnh Vân Hạo, không khỏi có chút khó chịu nói.
“Anh là chồng của cô Tuyết Vy sao? Anh nhìn anh xem anh tới thăm đứa bé được mấy lần, mà còn ở đây nổi trận lôi đình với cô Tuyết Vy như vậy. Anh không biết vợ của mình vì chăm sóc cho đứa bé mà bị thiếu máu nghiêm trọng sao. Anh làm chồng người ta kiểu như thế à? Thật là.”
Bác sĩ Lý hôm nay cứ như uống nhầm thuốc, không ngừng nói hoài nói mãi, rồi sau đó lại xem như không có việc gì mà quay người đi mất.
Tô Tuyết Vy ra hiệu cho ông ấy bằng mắt rất nhiều lần nhưng dường như bác sĩ Lý không thấy càng không nhận được tín hiệu, cứ tiếp tục hết trách rồi lại mắng Thịnh Vân Hạo.