Nhưng nhất thời khi Mạnh Tú Cầm chưa kịp phản ứng, các tát này rất nặng, khiến Mạnh Tú Cầm lùi về sau mấy bước.
Mạnh Tú Cầm không thể tin nổi nhìn Tô Tuyết Vy, dường như không ngờ cô gái nhỏ năm đó lại trở nên hung dữ quyết tuyệt như vậy.
“Cái tát này là để cho bà nhớ kỹ, sau này đừng dễ dàng làm gì tôi nữa, tôi đã sớm nói với bà rằng tôi không còn là Tô Tuyết Vy mà cái người hãm hại bốn năm trước nữa.” Tô Tuyết Vy nói xong không thèm quay đầu đi thẳng.
Còn lại Mạnh Tú Cầm giậm chân tại chỗ, khiến bà ta càng hạ quyết tâm khiến Tô Tuyết Vy biến mất.
Tô Tuyết Vy dựa vào hành lang trước cửa phòng bệnh, cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình, cô không thể để Tô Thần Vũ nhìn thấy dáng vẻ hung dữ bây giờ của cô.
Cho dù thể nào cô đều là chỗ dựa cuối cùng của Tô Thần Vũ, cô tuyệt đối không thể ngã được.
Biệt thự Hải Lâm.
Thịnh Vân Hạo không nói gì ngồi trên sô pha nhìn Tô Minh Nguyệt đang khóc lóc trước mặt mình, anh nghĩ rằng mình sẽ đau lòng nhưng không biết vì sao trong lòng lại cảm thấy vô cùng phiền phức.
“Anh Hạo, em không muốn đi bệnh viện đâu, em có thể ở lại đây cùng với anh không?” Tô Minh Nguyệt kép tay áo Thịnh Vân Hạo làm nũng khóc lóc cầu xin.
“Không được, tình hình sức khỏe của em lẽ nào em không biết sao? Bác sĩ bảo em nhập viện quan sát mấy ngày, ai cho em tự động xuất viện?” Thịnh Vân Hạo lạnh lùng chê trách.
“Nhưng em thật sự không thích ở bệnh viện nữa đâu, anh cũng không đến thăm em, không phải anh nói sẽ thường xuyên đến thăm em sao?” Tô Minh Nguyệt giả vờ tức giận chất vấn.
“Gần đây công ty rất nhiều việc.”
Thịnh Vân Hạo tùy ý tìm một cái cơ, sau đó đứng dậy phân phó cho trợ lý phía sau: “Đưa cô Nguyệt về bệnh viện.”
Tô Minh Nguyệt vừa nghe thấy vậy thì lập tức hoảng hốt.
“Không, anh Vân Hạo, em không muốn đến bệnh viện đâu, em chỉ muốn ở lại đây thôi.”
Thịnh Vân Hạo không muốn dính líu thêm với cô ta nữa, quay người đi lên tầng.
“Có phải là vì Tô Tuyết Vy không?” Đột nhiên Tô Minh Nguyệt nói ra tên Tô Tuyết Vy.
Thịnh Vân Hạo nghe vậy thì dừng lại, quay đầu mặt vô biểu tình nhìn Tô Minh Nguyệt, giọng nói lạnh lùng khiến Tô Minh Nguyệt sợ hãi.
“Em nói cái gì?”
Tô Minh Nguyệt thấy Thịnh Vân Hạo quả nhiên vì Tô Tuyết Vy mà dừng lại, trong lòng không khỏi càng hận Tô Tuyết Vy.
“Có phải là vì Tô Tuyết Vy trở về, nên anh muốn ném em sang một bên, anh đừng quên bốn năm trước cô ta đối xử với anh như thế nào.” Tô Minh Nguyệt nhìn anh không cam tâm nói.
“Không cần em nhắc anh cũng biết.” Khi Thịnh Vân Hạo nhắc đến Tô Tuyết Vy, không khí xung quanh anh dường như cô đọng lại.
“Vậy anh, anh còn trở về bên cạnh cô ta nữa không?” Tô Minh Nguyệt thận trọng thăm dò Thịnh Vân Hạo.
“Anh đã nói rằng không có bất kỳ người nào có thể dễ dàng đoán được tâm tư của anh, bao gồm cả em, đừng có vượt qua điểm mấu chốt của anh.” Thịnh Vân Hạo ném một ánh mắt lạnh lùng qua, Tô Minh Nguyệt lập tức mất đi khí chất.
“Xin lỗi anh Vân Hạo, em chỉ là sợ anh lại bị cô ta lừa, dù sao cô ta cũng đã có con của riêng mình.” Tô Minh Nguyệt cố ý nhấn mạnh chữ con.
“Sao em biết?” Thịnh Vân Hạo tiến lên một bước, ánh mắt sắc bén nhìn cô ta khiến Tô Minh Nguyệt cảm thấy có chút sợ hãi.
Tô Minh Nguyệt hoảng loạn cầm điện thoại, đưa tấm ảnh lần trước Mạnh Tú Cầm gửi cho cô ta ra cho Thịnh Vân Hạo xem.
Trên bức ảnh có Tô Tuyết Vy và Tô Thần Vũ còn có một người đàn ông đều cười rất tươi, rõ ràng mà một gia đình ba người hạnh phúc.
Tay cầm điện thoại của Thịnh Vân Hạo hận không thể bóp nát điện thoại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, hình ảnh chói mắt này khiến anh cố gắng kiềm chế lửa giận trong lòng.
Làm tốt lắm, Tô Tuyết Vy.
Còn thật sự là thâm tàng bất lộ, hóa ra người đàn ông cùng cô sinh ra đứa trẻ lại ở ngay bên cạnh cô.