Tô Tuyết Vy lòng như lửa đốt chỉ muốn mau chóng gặp được Thần Vũ, nhưng ngay lúc cô đẩy cửa phòng bệnh Thần Vũ ra thì thấy được một bóng lưng quen thuộc.
“Cuối cùng con sói lớn xấu xa bị thợ săn gϊếŧ chết, cô bé quàng khăn đỏ và bà ngoại đều được cứu sống.” Người đàn ông nhìn Thần Vũ, khuôn mặt đầy vẻ cưng chiều đang kể chuyện.
“Mẹ.” Thần Vũ nhanh chóng phát hiện Tô Tuyết Vy ở trước cửa.
Người đàn ông quay đầu, nhìn thấy Tô Tuyết Vy liền lộ ra một nụ cười đầy rưc rỡ, ấm áp.
“Tuyết Vy, đã lâu không gặp.” Người đàn ông đứng lên chào hỏi Tô Tuyết Vy.
Tô Tuyết Vy không thể tin nổi đi đến, cô không nghĩ rằng Chu Hạo Thanh sẽ xuất hiện ở đây, chẳng lẽ những ngày qua đều là anh ta chăm sóc Thần Vũ sao?
“Sao anh lại ở đây?” Tô Tuyết Vy có chút vui vẻ hỏi.
“Đương nhiên là vì em rồi.” Chu Hạo Thanh cười nhìn Tô Tuyết Vy.
“Nói một câu nghiêm túc xem nào.” Tô Tuyết Vy không thèm để ý đến anh ta ăn nói dẻo quẹo.
“Tôi rất đứng đắn, lúc ấy em mang theo Thần Vũ đột nhiên biến mất, dọa tôi sợ không nhẹ. Sau đó mới biết em về nước rồi. Sao lúc đó lại mang Thần Vũ đi mà không nói tiếng nào chứ?” Chu Hạo Thanh bày ra bộ dáng không nói rõ anh ta nhất quyết không bỏ qua.
Tô Tuyết Vy xoa đầu Thần Vũ, đôi mắt cụp xuống nhẹ giọng nói: “Anh không biết gì sao?”
Chu Hạo Thanh nghe vậy theo phản xạ muốn hỏi cái gì, nhưng vừa mở miệng lại chẳng thể thốt ra câu nào, bởi vì quá khứ không thể nói ra kia là vết sẹo sâu nhất trong lòng Tô Tuyết Vy.
“Tốt thôi, không nói những chuyện không vui này nữa. Những ngày qua là anh chăm sóc Thần Vũ sao? Cảm ơn nhiều.” Tô Tuyết Vy thật lòng cảm ơn Chu Hạo Thanh, may mà những ngày vừa rồi có anh ta chiếu cố.
“Đúng đó, nhưng mà mẹ ơi, mẹ đã đi đâu vậy? Sao không đến thăm con?” Thần Vũ kéo vạt áo của Tô Tuyết Vy, cất giọng nũng nịu.
“Thật xin lỗi Thần Vũ, những ngày qua mẹ bị chút việc vướng bận, xin lỗi con.” Tô Tuyết Vy áy náy nói xin lỗi.
“Hừm, nhìn thái độ nhận sai thành tâm như vậy, Thần Vũ miễn cưỡng tha thứ cho mẹ.” Thần Vũ cố làm ra vẻ hào phóng nói, chọc cho Tô Tuyết Vy và Chu Hạo Thanh cười không dứt.
Chu Hạo Thanh đưa tay nhéo hai má mềm mềm của Thần Vũ.
Mà những chuyện xảy ra trong phòng bệnh đều bị Mạnh Tú Cầm dùng điện thoại quay lại hết, bà chắc chắn sẽ làm cho Tô Tuyết Vy thân bại danh liệt.
Châu Hạo Thiên thật ra đều rất để ý đến hành động của Tô Tuyết Vy trong nước.
Anh ta biết với sự kiêu ngạo của Tô Tuyết Vy, tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước ba của Thần Vũ. Dù biết cô rất khổ cực, cũng biết là cô sẽ không dễ dàng nhận sự giúp đỡ của anh ta.
Nhưng nhìn cô vì Thần Vũ mà kiên cường sống cuộc sống ngấm ngầm chịu đựng, anh ta thật sự không yên tâm, cũng không đành lòng. Vả lại, hơn ai hết, anh ta hiểu rõ năm đó cô phải dùng bao nhiêu can đảm và dũng khí để sinh hạ Thần Vũ.
Anh ta tận mắt nhìn Tô Tuyết Vy từng bước từng bước đi đến hôm nay, sớm đã không thể buông tay rồi. Mặc dù anh ta hiểu rõ trong lòng cô không có vị trí cho mình, nhưng anh ta cam tâm tình nguyện bảo vệ cô.
Kiên cường và ẩn nhẫn của Tô Tuyết Vy khiến anh ta đau lòng, cho nên anh ta mới liều mạng về nước.
“Anh định trở về mấy ngày?” Tô Tuyết Vy hỏi.
“Không định đi nữa.” Chu Hạo Thanh nhìn cô, nghiêm túc đáp.
Tô Tuyết Vy kinh ngạc, cho đến bây giờ cô cũng chưa từng nghe qua Chu Hạo Thanh có mối quan hệ nào trong nước, không hiểu lắm nhìn Chu Hạo Thanh.
“Được rồi, em không cần quan tâm chuyện của tôi đâu, bây giờ tốt nhất là nên bận tâm về Thần Vũ, đúng chứ?” Chu Hạo Thanh tạm thời chưa muốn nói thân phận của nhà họ Chu cho cô.
Anh ta không muốn tăng thêm phiền phức cho Tô Tuyết Vy, bây giờ sức chịu đựng của thân thể cô có lẽ đã đến cực hạn rồi, anh ta muốn đợi đến khi thời cơ thích hợp sẽ nói cho cô biết.