Cô đã bị giam cầm trong biệt thự này ba ngày rồi.
Trong ba ngày qua, ngoại trừ ngày đầu tiên Thịnh Vân Hạo có trở về và gây gổ với cô một lần thì sau đó rốt cuộc anh cũng chưa bao giờ xuất hiện lần nữa.
Cô rất vui vẻ vì được nhàn rỗi, nhưng cô vẫn luôn lo lắng cho Thần Vũ đang nằm trong bệnh viện, cũng không biết ba ngày nay Thần Vũ như thế nào rồi.
Thịnh Vân Hạo đã tịch thu điện thoại di động của cô, khiến cho cô không có cách nào liên lạc với bệnh viện, hôm nay dù thế nào thì cô cũng phải rời khỏi chỗ này, nếu cô vẫn không rời đi thì có lẽ cô sẽ cảm thấy phát điên mất thôi.
Bệnh viện.
Kể từ khi Tô Minh Nguyệt tỉnh dậy, cô ta vẫn luôn ầm ĩ đã đòi gặp Thịnh Vân Hạo.
Mạnh Tú Cầm không còn cách nào, đành phải nói cho Tô Minh Nguyệt biết tin tức Tô Tuyết Vy đã trở về.
“Cái gì? Con khốn đó đã trở về rồi sao? Chuyện xảy ra khi nào, anh Hạo có biết chuyện này không?” Quả nhiên Tô Minh Nguyệt luôn có ý nghĩ thù địch to lớn với Tô Tuyết Vy.
Tô Tuyết Vy đã biết được bao nhiêu về chuyện xảy ra bốn năm trước?
“Chắc là đã biết rồi, nghe nói người truyền máu cho con lần này chính là Tô Tuyết Vy.” Mạnh Tú Cầm hừ một tiếng khinh thường nói.
“Làm sao có thể là cô ta?” Tô Minh Nguyệt không thể tin được, cô ta đột nhiên có chút hoảng loạn, không biết rốt cuộc thì tại sao Tô Tuyết Vy lại quay về, chẳng lẽ cô ta quay về để trả thù chuyện đã xảy ra bốn năm trước sao?
Tô Minh Nguyệt vừa nghĩ đến điều này thì cô ta không muốn ở lại bệnh viện thêm một giây nào nữa, cô ta muốn tìm hiểu xem rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra? Cô ta tuyệt đối sẽ không để Thịnh Vân Hạo bị bất kỳ ai cướp mất, đặc biệt là Tô Tuyết Vy.
“Mẹ à, con muốn xuất viện.” Tô Minh Nguyệt vừa nói vừa bước xuống giường.
“Hiện tại không được, bác sĩ nói con vẫn chưa thể xuất viện.” Mạnh Tú Cầm giữ chặt lấy cô ta.
“Mẹ à, làm sao mà con có thể ở trong bệnh viện trong khi Tô Tuyết Vy đã trở về được, nếu như anh Hạo biết được chân tướng sự thật bốn năm trước thì chúng ta đều coi như xong, mẹ có biết không?” Tô Minh Nguyệt gần như phát điên hét lên.
Mạnh Tú Cầm cũng choáng váng trước lời nhắc nhở của Tô Minh Nguyệt, nhưng theo bà ta thấy thì Tô Tuyết Vy cũng chỉ có thể dụ dỗ đàn ông để kéo dài chút hơi tàn mà thôi, hoàn toàn không thể làm nên trò trống gì được.
“Mẹ, mẹ đang nghĩ gì vậy? Còn không mau đi.” Tô Minh Nguyệt vội vàng hét lên.
Cuối cùng, Tô Minh Nguyệt cũng liều lĩnh xuất viện cho bằng được, cô ta vừa nghĩ đến việc Tô Tuyết Vy đã trở về thì lập tức trở nên lo lắng bồn chồn, chỉ sợ chuyện bốn năm trước sẽ bị bại lộ, nên bây giờ cô ta định đi gặp Thịnh Vân Hạo.
Tô Minh Nguyệt không ngờ cô ta vừa đến công ty của Thịnh Vân Hạo thì đã bị chặn lại, trong lúc tức giận cô ta lập tức quyết định đến biệt thự để đợi Thịnh Vân Hạo, Thịnh Vân Hạo là của cô ta, không ai có thể cướp anh khỏi cô ta.
Mà Tô Tuyết Vy không bao giờ ngờ rằng cô sẽ nhìn thấy Tô Minh Nguyệt ở đây, không phải cô ta nên ở bệnh viện sao?
Tô Tuyết Vy ở trên lầu lén lút đánh giá Tô Minh Nguyệt, cô ta vẫn xinh đẹp như ngày nào, ngay cả khi đau ốm cũng khó che giấu vẻ đẹp mỹ lệ của cô ta, nhưng bây giờ cô nhìn thấy Tô Minh Nguyệt thì chỉ cảm thấy thật xấu xí và kinh tởm.
“Cô Nguyệt, cậu chủ thực sự không có ở nhà, hay là hôm khác cô lại đến?” Quản gia chặn Tô Minh Nguyệt ở cửa.
“Không biết tôi là ai sao? Tốt nhất là ông nên để cho tôi vào nhà chờ anh Vân Hạo, nếu không chờ đến khi anh Vân Hạo trở về sẽ thì các người cũng đừng hòng việc làm ở đây nữa.” Tô Minh Nguyệt hung hăng đẩy quản gia ra rồi lao vào bên trong.
Quản gia không còn cách nào khác đành để Tô Minh Nguyệt xông vào, mà Tô Tuyết Vy lại khịt mũi coi thường cô ta, nhưng bây giờ cô không thể để Tô Minh Nguyệt nhìn thấy bản thân mình, nếu không thì cô sẽ rất khó rời khỏi chỗ này.
Cô liếc nhìn cánh cửa chưa kịp đóng lại, vừa hay, bây giờ chính là cơ hội tốt để cô chuồn khỏi đây. Dù sao bây giờ quản gia đang bận chào hỏi Tô Minh Nguyệt, hẳn là sẽ không có người để ý tới cô.
Nghĩ tới đây, cô nhanh chóng lén lút đi xuống lầu, tránh mặt mọi người rồi lặng lẽ đi về phía cổng.