Trong tiếng âm nhạc ầm ĩ đinh tai nhức óc, Tô Tuyết Vy cố kìm nén cảm giác bị người đàn ông lớn tuổi bên cảnh trêu chọc, nở một nụ cười vô cùng quyến rũ: “Tổng giám đốc Chu, đừng quên ông đã đồng ý với tôi như thế nào đó, đêm nay không say không về.”
Đôi mắt quyến rũ, môi đỏ xinh đẹp, dù là bất cứ người đàn ông nào cũng không có cách nào từ chối được loại mê hoặc như thế này.
“Tất nhiên rồi, không hổ danh là người đứng đầu bảng, nhìn gương mặt này xem, chậc chậc…” Người đàn ông béo dán chặt bàn tay lớn vào không an phận vuốt ve eo của Tô Tuyết Vy.
Tô Tuyết Vy nở nụ cười xinh đẹp, kịp thời đứng dậy, thoát khỏi nanh vuốt của người đàn ông.
“Để tôi rót rượu cho tổng giám đốc Chu.” Tô Tuyết Vy né tránh thỏa đáng, đúng lúc khiến cho trái tim của người đàn ông càng thêm ngứa.
“Chỉ rót rượu thôi sao được chứ? Nếu như cô Tuyết Vy có thể tự mình đút tôi uống, đó mới là chuyện tuyệt vời nhất trong đời người.” Người đàn ông lớn tuổi kéo Tô Tuyết Vy vào lòng một lần nữa, có ý đồ chỉ chỉ vào môi của Tô Tuyết Vy, du͙© vọиɠ trong mắt không cách nào che giấu được nữa thành công khiến Tô Tuyết Vy buồn nôn.
Mẹ nó.
Trong lòng Tô Tuyết Vy thầm mắng một câu, vào lúc đang không biết làm sao để thoát khỏi người đàn ông này thì nghe thấy một tiếng “Ầm” cửa bị đυ.ng vỡ.
Khi nhìn thấy Thịnh Vân Hạo được mấy tên vệ sĩ bao quanh đang đi đến, trái tim của Tô Tuyết Vy nhói lên một cái rồi nhanh chóng khôi phục lại như cũ.
“Là kẻ nào không có mắt vậy, dám phá vỡ cuộc vui của tổng giám đốc Chu… Anh, anh Hạo.” Có người đứng lên, không nhịn được đang chuẩn bị quát mắng gì đó, nhưng lúc nhìn thấy sắc mặt cực kỳ âm u kia của Thịnh Vân Hạo thì trong phút chốc không còn chút hung hăng kiêu ngạo nào.
Tô Tuyết Vy cảm nhận được rõ ràng đôi mắt như chim ưng của Thịnh Vân Hạo đang khóa chặt vào cô một cách chuẩn xác trong ánh sáng mờ tối của căn phòng này, giống như thấy được con mồi, trực tiếp đi về phía cô.
Tô Tuyết Vy bị Thịnh Vân Hạo lôi ra khỏi l*иg ngực của tổng giám đốc Chu bằng một sức lực lớn đến kinh ngạc, thân thể thẳng tắp đυ.ng vào l*иg ngực rắn chắc của Thịnh Vân Hạo.
“Cậu… cậu Hạo, chuyện này…” Vẻ mặt của tổng giám đốc Chu sợ hãi nhìn gương mặt u ám của người đàn ông trước mắt này, ngay cả nói chuyện cũng không lưu loát nổi.
Đôi mắt không có chút nhiệt độ nào của Thịnh Vân Hạo nhìn lướt qua tổng giám đốc Chu, cuối cùng dừng lại trên người của vệ sĩ: “Chuyện còn lại giao cho các người xử lý.”
Nói xong, không chút chần chừ kéo Tô Tuyết Vy rời khỏi phòng, chỉ là trong giây lát lúc cửa phòng khép lại, bên trong phòng bao lập tức tuyền ra đủ loại tiếng kêu gào thảm thiết.
Thịnh Vân Hạo bước đi rất nhanh, Tô Tuyết Vy chỉ có thể chạy chậm mới miễn cưỡng đuổi kịp bước chân của Thịnh Vân Hạo.
Đá văng cửa phòng bao VIP trong club ra, Tô Tuyết Vy bị Thịnh Vân Hạo ném xuống ghế sô pha một cách nặng nề, tóc dài hơi xoăn bị rối tung lên, che hết nửa gương mặt nhưng loáng thoáng thấy được khuôn mặt nhỏ của người đẹp vẫn khiến người ta động lòng như cũ.
“Anh Hạo làm như thế này là có ý gì? Suy nghĩ kỹ đề nghị của tôi rồi sao?” Tô Tuyết Vy vừa xoa xoa cổ tay bị đau, vừa thản nhiên cười nói.
Thịnh Vân Hạo nguy hiểm híp mắt lại, môi mỏng khẽ mở: “Tô Tuyết Vy, dựa vào cái gì mà cô cho rằng tôi sẽ cưới một người phụ nữ đã phản bội tôi? Đây là chi phiếu mười bảy tỷ, bắt đầu từ ngày mai, cô lập tức đến bệnh viện cung cấp máu cho cô ấy.”
Tờ chi phiếu nhẹ nhàng rơi xuống mặt của Tô Tuyết Vy, nhưng lại giống như tảng đá nặng nghìn cân nện vào tim.
Có đau không?
Đã không còn cảm thấy đau nữa rồi.
“Cảm ơn ý tốt của anh Hạo, chỉ là tôi đã nói rồi, muốn máu của tôi, trừ khi anh, cưới tôi.”
Tô Tuyết Vy nhận lấy tờ chi phiếu, đứng dậy đến gần Thịnh Vân Hạo, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng lướt qua cái cằm lạnh lùng của Thịnh Vân Hạo, mập mờ như muốn hôn lên môi mỏng của Thịnh Vân Hạo: “Vân Hạo, tôi vẫn còn yêu anh, vì sao chúng ta không thể bắt đầu lại từ đầu?”
Giọng điệu cực kỳ quyến rũ như muốn Thịnh Vân Hạo phải sa vào trong đó, nhưng giây tiếp theo, Thịnh Vân Hạo nghiêng đầu, không chút ấm áp nào phát ra một chữ: “Bẩn.”
Club Hoàng Kim, nơi tiêu tiền của những người giàu, là cơn ác mộng của người nghèo, mà chắc chắn là Tô Tuyết Vy thuộc về vế sau.
“Ha ha, cũng đúng, thân phận của anh bây giờ đã vượt xa quá khứ rồi, nếu tôi đã không trèo cao nổi, vậy tôi cũng không quấy rầy nữa.” Tô Tuyết Vy lập tức muốn rời đi, nhưng giây tiếp theo, Thịnh Vân Hạo lại kéo Tô Tuyết Vy trở lại trên ghế sô pha, lập tức nghiêng người đè cô xuống.
Tư thế nguy hiểm, hơi thở dây dưa, bầu không khí giống như một sợi dây cung đang căng chặt, một giây sau đã bị cắt đứt hoàn toàn.
“Cô đã nhận chi phiếu của tôi xong rồi mà muốn bỏ đi một mạch như vậy sao?” Trong đôi mắt bình tĩnh của Thịnh Vân Hạo dâng lên lửa giận, dường như muốn thiêu đốt Tô Tuyết Vy đến không còn lại gì.
“Tôi đã nói rồi, muốn tôi truyền máu, trừ khi anh cưới tôi.” Sự bướng bỉnh trong mắt Tô Tuyết Vy khiến Thịnh Vân Hạo kinh ngạc.
Nhưng vừa nghĩ đến bộ dạng lấy lòng của Tô Tuyết Vy khi ngồi ở trong lòng người đàn ông lúc nãy, Thịnh Vân Hạo chỉ cảm thấy giận sôi gan, bóp chặt cằm của Tô Tuyết Vy: “Cô tìm trăm phương ngàn kế muốn tôi cưới cô, không phải là muốn tôi ngủ với cô hay sao? Tôi thành toàn cho cô.”
Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy một tiếng soạt, trong chớp mắt, quần áo ít đến đáng thương trên người Tô Vân Hi đã bị Thịnh Vân Hạo xé rách hoàn toàn.