Quỳnh Anh đêm nào cũng khóc, than thở về sự bất công của số phận, nhưng nghĩ đến bố và em trai, cô vẫn chọn cách sống mạnh mẽ và bất chấp.
Kể cả, “bỏ rơi" anh chàng tội nghiệp ấy một cách tàn nhẫn.
Lúc đó, Quỳnh Anh nói lời chia tay Vĩnh Hải. Anh đã hỏi vì sao.
Quỳnh Anh tin rằng bị phản bội luôn khiến người ta dễ quên hơn là hơn là mất mát.
Vĩnh Hải có tài năng, lại chuẩn bị đi du học. Sau khi thành danh thì gặp được người bạn đời xinh đẹp, trí thức, lại có mấy đứa con mập mạp ...
Chính vì vậy cô chế nhạo Vĩnh Hải là thằng nhà nghèo và rằng anh ta không xứng với một thiên kim tiểu thư như cô. Cho đến nay, cô chưa bao giờ hối hận.
Chỉ mong sau khi cô chết, anh vẫn có thể thản nhiên nhắc tới cô rằng: Con đàn bà phải bội cuối cùng cũng bị quả báo.
Nhưng cô quên mất một điều, những thứ quá cứng sẽ luôn dễ vỡ.
"Nhưng ..." Mặc dù vậy, bác sĩ Giang vẫn không muốn thỏa hiệp.
"Bác sĩ Giang, anh làm nghề y nhiều năm như vậy, tự nhiên rõ hơn tôi là nên ưu tiên điều gì."
Lúc này giọng điệu của Quỳnh Anh vô cùng kiên định, cô ngẩng đầu lên, đôi mắt đầy hi vọng.
"Bác sĩ Giang, tôi sẽ ký vào một cam kết đồng ý truyền máu, nếu có chuyện gì bệnh viện sẽ không phải chịu trách nhiệm. Tôi hy vọng anh sẽ tôn trọng quyết định của tôi."
Cuối cùng, bác sĩ Giang đã đồng ý yêu cầu của Quỳnh Anh.
Anh gọi một y tá dẫn Quỳnh Anh đi hiến máu.
Vốn dĩ, theo quy định, cân nặng của cô chỉ lấy được được tối đa 350ml, nhưng Quỳnh Anh lại kiên quyết muốn lấy 550ml.
Sau khi ra khỏi phòng lấy máu, Quỳnh Anh chỉ cảm thấy người mình nặng trĩu, dưới chân loạng choạng suýt ngã, may mà ông Dương đã kịp đỡ lấy cô.
"Cô chủ, cô không sao chứ?" Ông Dương lo lắng nhìn cô.
"Không sao đâu." Quỳnh Anh lắc đầu, sau đó liền hỏi.
"Bố cháu thế nào?"
"Máu đã truyền, ông chủ sẽ không sao." Ông Dương nhẹ nhàng an ủi.
"Tốt rồi." Quỳnh Anh vừa nói xong, hai mắt liền tối sầm lại rồi ngất đi.
Sau khi tỉnh lại, ngoài cửa sổ trời tối đen như mực, Quỳnh Anh khó khăn đứng dậy. Không thấy ai trong phòng, cô chậm rãi bước đến phòng của bố cô.
Bác sĩ Giang đang khám cho bố cô. Ánh mắt anh đanh lại khi nhìn thấy cô đến:
"Cô nhóc!"
Cô phớt lờ thái độ trách móc của bác sĩ, và phản ứng đầu tiên là đến gần giường xem tình trạng của bố.
Nhìn thấy nét mặt ông đã hơi hồng hào, cuối cùng cô đã có thể thở phào nhẹ nhõm.
"Bệnh nhân không còn vấn đề gì nghiêm trọng nữa, chỉ cần chú ấy tĩnh dưỡng tốt là được." Vẻ mặt bác sĩ Giang đầy vẻ ái ngại.
"Nhưng cô không chịu nghe lời khuyên của tôi. Thậm chí đã hiến 550ml. Hôm qua tôi đã kiểm tra tim và phá hiện cơ tim của cô. Cơ tim đã hoại tử một phần..."
"Bác sĩ Giang." Đôi mắt Quỳnh Anh tối sầm lại. "Nói cho tôi biết, tôi có thể sống được bao lâu?"
Thở dài một hơi, bác sĩ Giang nhẹ nhàng nói: “Có thể đến nửa tháng, cũng có thể là 1,2 ngày.""Thật sao?" Quỳnh Anh cười đau khổ. “Còn lâu hơn tôi tưởng."
"Cô Quỳnh Anh, nếu phẫu thuật, xác suất vẫn có 10%.." Bác sĩ Giang đề nghị.
Nhẹ nhàng lắc đầu, Quỳnh Anh ngắt lời của bác sĩ Giang.
Cô cũng đã từng phẫu thuật nhưng lại không thành công. Giờ tập đoàn đang gặp khó khăn, bệnh tình của bố cô cũng cần nhiều tiền nên cô không thể làm gây thêm gánh nặng. Đây là điều cô nên làm giúp em trai.