Hai người bước chân đi về phía phòng bệnh, khi nhìn thấy Quỳnh Anh, bà Ngọc lại lộ vẻ khinh thường.
"Quỳnh Anh, con nói xem, nếu bố con biết số tiền dùng để chữa bệnh, chính là do con gái ngoan của ông ấy hy sinh thân mình để đổi lấy, dì đoán bố con đã chết từ lâu rồi." Bà Ngọc nói mỉa.
"Dì Ngọc, bố vẫn đang nghỉ ngơi. Dì đừng lớn tiếng như vậy." Quỳnh Anh nhướng mày vì sợ làm phiền bố.
Bà Ngọc không quan tâm, một tay cầm lấy dây truyền nước, cười nói: “Con đừng lo, dì sẽ chăm sóc bố con mỗi ngày."
Quỳnh Anh nhìn tấm rèm che bên ngoài cửa sổ, mím chặt môi. Cô phải đến biệt thự của Vĩnh Hải, trong hợp đồng đã quy định rõ ràng cô là vật sở hữu của Vĩnh Hải mỗi đêm.
Bà Ngọc đã đến nên cô có thể đi. Sau khi ra khỏi bệnh viện, Quỳnh Anh gọi điện cho một người giúp việc trong nhà nhờ qua chăm sóc cho bố cô.
Cô đến biệt thự của Vĩnh Hải và tắm rửa sạch sẽ, Quỳnh Anh lo lắng nằm xuống giường đợi Vĩnh Hải về nhà.
Một lát sau, ngay khi Quỳnh Anh đang ngái ngủ, cô bị đánh thức bởi một tiếng chuông điện thoại di động.
Dụi đôi mắt buồn ngủ, Quỳnh Anh lấy điện thoại ra, thì ra là cuộc gọi của người giúp việc. Cô lập tức nghe máy.
"Alo!"
"Cô ơi!" Người giúp việc có vẻ sốt sắng.
Quỳnh Anh ngồi dậy, tay run run cầm điện thoại, cô hỏi:
"Sao vậy chú Dương?"
"Cô đến bệnh viện ngay đi, ông chủ có chuyện..." Giọng nói ngập ngừng từ đầu dây bên kia.
Quỳnh Anh bỗng cảm thấy đầu óc quay cuồng, cô lập tức rời khỏi giường, mặc quần áo rồi tức tốc đến bệnh viện.
Bên ngoài phòng cấp cứu, người giúp việc không ngừng đi đi lại lại. Khi nhìn thấy Quỳnh Anh đi tới, ông bước tới với vẻ mặt có lỗi.
"Thực xin lỗi cô, là do tôi không chăm sóc ông chủ chu đáo." Người giúp việc nói.
"Chú Dương, ba bị sao vậy? Có chuyện gì vậy?" Quỳnh Anh ôm ngực thở hổn hển vì vừa phải chạy thật nhanh đến đây, vẻ mặt có chút chờ đợi.
"Khi tôi đến phòng bệnh, không có ai trong đó, không được bao lâu sau, chủ nhân nôn ra máu rồi được đưa vào phòng mổ ngay."
Quỳnh Anh nghĩ, chuyện này rõ ràng có liên quan đến bà Ngọc, nhưng quan trọng nhất lúc này chính là tính mạng của bố cô.
Một lúc sau, cửa phòng mổ khẽ mở, bác sĩ Giang vẻ mặt nghiêm trọng bước ra.
Quỳnh Anh vội vàng tiến lên hỏi: "Bác sĩ giang, bố tôi thế nào rồi?"
"Tình hình rất tồi tệ. Anh ấy cần được truyền máu, nhưng vừa rồi có một sản phụ bị băng huyết. Ngân hàng máu đã hết máu .."
Hai tay Quỳnh Anh siết chặt dưới ống tay áo. Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy kiên định:
"Nhóm máu của tôi giống với bố tôi, anh lấy của tôi đi."
Bác sĩ Giang nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, nghiêm nghị nói: “Đừng đùa! Với tình trạng thể chất hiện tại của cô, làm như vậy tương đương với việc tự gϊếŧ mình."
"Bác sĩ Giang, tôi đã quyết định rồi." Quỳnh Anh nhướng mày, dù sao, cô ấy đã sớm không còn còn muốn sống.
Bác Dương ở bên cạnh vội vàng bước tới: “Cô chủ, tôi muốn thử tìm cách.."Chú Dương là một trong số ít người biết rằng Quỳnh Anh bị bệnh nặng, và chú không thể để cô mạo hiểm.
"Nhưng bố không thể đợi được, vì con đang ở ngay đây, nên tận dụng mọi thứ tốt nhất" Quỳnh Anh cười nhẹ đáp "Cô .." Ông Dương mắt đỏ hoe ngập ngừng nói.
Bốn năm trước, sau khi chứng kiến cảnh mẹ mình tự tử, Quỳnh Anh đã bị sốc, cô bị lên cơn đau tim. Rất may đã được cứu sống nhưng bác sĩ nói cô chỉ còn sống được 5 năm.
Ngay sau đó, cả bố cô cũng mắc bệnh ung thư máu. Một gia đình vốn dĩ rất hòa thuận và hạnh phúc đã lập tức tan vỡ.