Chương 52: Là anh mang Việt Anh đi đúng không?

“Ai vậy?” Quản gia Hoàng tò mò ngó đầu lại gần.

Trần Vĩnh Hải cũng không che, để anh ấy tùy ý nhìn.

Sau khi quản gia Hoàng nhìn thấy liền vừa mừng vừa sợ: “Có cần nói cho cô Quỳnh Anh biết không?”

Cô mà biết nhất định sẽ rất vui.

“Không cần, đưa đồ này vào phòng của cô ấy đi. Để lúc nào cô ấy về tự mình nhìn thấy.” Trần Vĩnh Hải nói xong, cúi đầu tiếp tục xử lý chuyện công việc.

Cô tới sân bay tiễn người, không cần thiết phải làm cho cô phân tâm.

“Tôi biết rồi.” Quản gia Hoàng ôm thùng đồ chạy lên tầng.

Nguyễn Quỳnh Anh đi thẳng tới sân bay, cả nhà chú Dương thúc đang đợi ở trong sảnh chờ.

Thấy cô đến, chú Dương vui mừng lôi kéo tay cô: “Cô chủ, cô đã đến rồi.”

“Vâng. Đây là quà từ biệt tặng cho chú.” Nguyễn Quỳnh Anh đưa quà từ biệt trong trong tay cho chú Dương

Sau khi chó Dương nhận lại nhìn cô vài lần: “Cô gầy hơn rồi.”

“Không có mà.” Nguyễn Quỳnh Anh sờ mặt mình.

Cả một đống thịt, làm sao mà gầy được?

“Tôi nói cô gầy thì chính là gầy.”

Chú Dương chỉ chỉ vào trán cô hỏi: “Mấy ngày nay, cậu ấy đối xử với cô thế nào?”

Nghe ra cậu ấy mà ông hỏi là ai, Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy có chút buồn cười: “Tốt hơn trước kia một chút.”

Trước kia, thái độ của Trần Vĩnh Hải đối với cô vô cùng tồi tệ, thường dùng ánh mắt chán ghét, hoặc là như đang nhìn rác rưởi đích ánh mắt nhìn cô, không thì chính là nhục mạ cô.

Nhưng sau khi cô vào biệt thự của anh, thái độ của anh đối với cô quả thật tốt hơn rất nhiều. Tuy vẫn lạnh như băng, thỉnh thoảng châm chọc, khıêυ khí©h, khing thường cô, nhưng không có nhục mạ cô nữa, cũng rất ít dùng ánh mắt chán ghét nhìn cô.

Có lẽ là do chính chủ đã trở lại nên anh cảm thấy không cần phải phí thời gianvà sức lực ở trên người thế thân như cô.

“Nhìn sắ mặt này của tô, tôi không nhìn ra tốt hơn trước kia chút nào.”

Chú Dương lắc đầu thở dài: “Chờ sau khi điện thoại đượcđưa ra thị trường, chắc công ty sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Đến lúc đó cô trả tiền bồi thường cho cậu ấy rồi rời khỏi cậu ấy đi.”

“Cứ chờ điện thoại được đưa ra thị trường đã rồi nói sau.” Nguyễn Quỳnh Anh sờ sờ chóp mũi nói.

Hiện tại nói chuyện này còn quá sớm.

Nhưng cô quả thật có ý định sau khi trả hai mốt tỷ cho Trần Vĩnh Hải xong sẽ rời khỏi anh.

Rất nhanh đã đến giờ đăng ký thủ tục.

Chú Dương đi rồi, Nguyễn Quỳnh Anh cô đơn bước ra khỏi sân bay, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời tối tăm.

Bây giờ thật sự chỉ còn lại một mình cô.

“Cô gái, đi xe không?” Một chiếc xe taxi đứng trước mặt cô, lái xe nhiệt tình hỏi.

Nguyễn Quỳnh Anh cửa xe ra: “Bác tài, tới bệnh viện.”

“Được.”

Trên đường, Nguyễn Quỳnh Anh thất thần nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Điện thoại trên tay đột nhiên vang lên.



Cô cầm lên nhìn rồi ngây ra một lúc.

Lê Diệu Ngọc?

Lê Diệu Ngọc chưa bao giờ liên lạc với cô, sao tự dưng lại nhắn tin cho?

Thật kỳ lạ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Quỳnh Anh nghiêm túc mở tin nhắn, bên trong chỉ có một câu ngắn ngủn: “Nguyễn Quỳnh Anh, có muốn cứu em trai cô không?

Có ý gì?

Đôi mày thanh tú của Nguyễn Quỳnh Anh nhíu lại, trực tiếp gọi điện thoại để hỏi cho rõ ràng.

Nhưng Lê Diệu Ngọc lại tắt cuộc gọi, sau đó lại gửi tới một tin nhắn: “Nguyễn Việt Anh ở trong tay tôi, nếu muốn cứu thằng bé thì tới địa chỉ này.”

Tin ngắn cuối cùng, là một địa chỉ.

“Bà nói ở trong tay là thật sự ở trong tay bà sao!” Nguyễn Quỳnh Anh nở nụ cười, trả lời một câu châm chọc như vậy.

Việt Anh rõ ràng đang ở trong tay Trần Vĩnh Hải, sao có thể ở chỗ của Lê Diệu Ngọc được. Trêu đùa cô sao?

Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy Lê Diệu Ngọc chính là cố ý dạy dỗ cô, vì vậy cô không cần để ý tới.

Vừa định tắt máy, Lê Diệu Ngọc lại gửi tin nhắn đến.

Lần này không có chữ, chỉ có một tấm ảnh chụp.

Người trong ảnh chụp chính là Nguyễn Việt Anh, mặt mũi cậu bị người ta đánh bầm dập cột vào một thân cây. Ánh mắt đau khổ nhìn xuống đất, quần áo trên người rách te tua, còn có đủ loại vết thương khác không biết còn sống hay đã chết.

“Việt Anh.” Nguyễn Quỳnh Anh như bị sét đánh, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Tay cô run rẩy gõ chữ, vài thứ ấn sai lại gõ lại: “Là các người đánh thằng bé thành như vậy sao?”

Lê Diệu Ngọc nhanh chóng nhắn lại: “Ai bảo nó không nghe lời.”

Nhìn thấy những lời này, ánh mắt Nguyễn Quỳnh Anh đỏ lên, trong lòng dâng lên thù hận ngập trời: “Các ngươi quá đáng rồi đấy.”

Lê Diệu Ngọc trả lời: “Quá đáng còn không chỉ có vậy đâu. Cho cô hai tiếng để tới địa chỉ tôi gửi cho cô. Tôi cảnh cáo cô nhất định không được báo công an, nếu như bị tôi biết được, tôi sẽ gϊếŧ thằng bé.”

Đây chính là đang uy hϊếp cô.

Nguyễn Quỳnh Anh tức giận đến mức nước mắt không thể khống chế được chảy xuống. Cô tìm số điện thoại của Trần Vĩnh Hải gọi cho anh.

“Anh Hải, tôi hỏi anh một chuyện, anh nhất định phải trả lời rõ ràng cho tôi. Cầu xin anh đấy.” Giọng của cô rất gấp, còn mang theo tiếng khóc nức nở.

Trần Vĩnh Hải đã nhận ra không ổn, nhíu mày mở miệng: “Rốt cuộc có chuyện gì?”

“Em trai Việt Anh của tôi rốt cuộc có phải do anh mang đi không? Tôi cầu xin anh hãy nói cho tôi biết.”

“Cô đã nghe thấy cái gì?”

Đã rất lâu rồi cô không chủ động nhắc tới Nguyễn Việt Anh.

Cho dù sau hai buổi tối ở lại biệt thự của anh, cô cũng không hỏi, cũng không bảo anh thả Nguyễn Việt Anh ra.

Anh biết cô tìm thám tử điều tra tung tích của Nguyễn Việt Anh.

Bên văn phòng thám tử, anh đã bảo Bảo Quốc xử lý làm cô không điều tra được cái gì.

Bây giờ nghe thấy giọng điệu lo lắng của cô, hình như đã có tung tích của Nguyễn Việt Anh.



Là ai tiết lộ cho cô biết?

Chỉ trong vài giây ngắn ngủn, Trần Vĩnh Hải đã đoán được xảy ra chuyện gì.

“Anh Hải, tôi cầu xin anh, anh nói cho tôi biết được không?” Nguyễn Quỳnh Anh càng thêm nóng nảy, thanh âm đều mang theo cầu xin.

Trần Vĩnh Hải mặt âm trầm, nghĩ đến chuyển phát nhanh trong phòng cô, cũng biết chuyện này không giáu được liền ăn ngay nói thật.

“Nguyễn Việt Anh không ở trong tay tôi, tôi chưa từng cho người mang thằng bé đi. Là tự cô cho là tôi mang Nguyễn Việt Anh đi.”

Trái tim Nguyễn Quỳnh Anh rơi xuống đáy giếng, cả người đều lạnh lẽo.

Nói như vậy, Việt Anh thật sự ở trong tay Lê Diệu Ngọc. Người nửa sống nửa chết kia thật sự là Việt Anh.

Nguyễn Quỳnh Anh che miệng lại, nước mắt chảy ra như mưa.

“Vì sao lại như vậy?”

Cô tình nguyện để Việt Anh ở trong tay Trần Vĩnh Hải cũng không muốn cậu bé ở trong tay Lê Diệu Ngọc.

Lúc trước Việt Anh mất tích, Lê Diệu Ngọc chính là người đầu tiên cô nghi ngờ nhưng lại bị Lê Diệu Ngọc nói vài câu lừa gạt, làm cho cô chuyển nghi ngờ sang người Trần Vĩnh Hải.

Đều là cô sai, rõ ràng chỉ cần cô bám chặt Lê Diệu Ngọc không buông là có thể cứu Việt Anh.

Là cô tin tưởng nhầm nên mới làm hại Việt Anh như vậy.

Nghe thấy tiếng khóc của Nguyễn Quỳnh Anh truyền đến qua điện thoại, Trần Vĩnh Hải cảm thấy căng thẳng, giọng điệu mang theo sốt ruột chính anh cũng không cảm nhận thấy: “Nguyễn Quỳnh Anh, có phải có người nói với cô tung tích của Nguyễn Việt Anh đích không?”

“...” Nguyễn Quỳnh Anh không trả lời, trực tiếp tắt điện thoại.

Trần Vĩnh Hải chịu đựng lửa giận gọi lại cho cô, nghĩ muốn nói cho cô biết hiện tại Nguyễn Việt Anh đang rất tốt.

Kết quả bên kia cô đã tắt điện thoại.

“Đáng chết!”

Gân xanh trên thái dương Trần Vĩnh Hải nổi lên, tức giận trong lòng cuối cùng cũng không đè xuống được, bộc phát ra làm cho người ta tim đập nhanh.

Tô Hồng Yên bưng một mâm hoa quả từ phòng bếp ra, nhìn thấy người đàn ông đang tức giận, ánh mắt nhỏ bé âm trầm: “Vĩnh Hải, xảy ra chuyện gì vậy?”

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến cảm xúc của anh thay đổi lớn như vậy?

Chẳng lẽ là Nguyễn Quỳnh Anh đã xảy ra chuyện?

Trần Vĩnh Hải không để ý đến cô ấy, đang gọi điện thoại cho Bảo Quốc: “Mau tập trung đội tình báo định vị điện thoại của Nguyễn Quỳnh Anh rồi lập tức thông báo cho tôi. Tôi muốn biết hiện tại cô ấy đang ở đâu.”

“Vâng.” Đầu bên kia điện thoại, Bảo Quốc nhanh chống tra thông tin.

Kết quả rất nhanh đã tra ra được.

“Anh Hải, cô Quỳnh Anh đang ra khỏi thành phố.”

Cô ra khỏi thành phố làm gì?

Trần Vĩnh Hải càng nhíu mày chặt, trong lòng càng cảm thấy phiền táo: “Bảo bọn họ phá khóa của Nguyễn Quỳnh Anh, tôi muốn biết trong hai tiếng này cô ấy đã liên hệ với ai.”

“Vâng.”

Sự thật đã chứng minh, thuộc hạ của Trần Vĩnh Hải đều là người tài ba.

Chỉ mất hơn mười phút, tin nhắn của Nguyễn Quỳnh Anh và Lê Diệu Ngọc đã được gữi tới điện thoại của Trần Vĩnh Hải.

Nhưng Trần Vĩnh Hải phát hiện, có người gửi tin nhắn nặc danh cho Nguyễn Quỳnh Anh chứ không phải Lê Diệu Ngọc.