Chương 40: Sẽ không mang thai con của anh ta

Nghe Nguyễn Quỳnh Anh nói, Lê Diệu Ngọc mới nhận ra rằng bản thân mình đã vào tròng, bà ta lập tức tức giận, hung ác nhìn chằm chằm cô:

"Không ngờ miệng lưỡi của mày cũng lợi hại thật đấy."

Năm đó bà ta trèo lên giường của ông Nguyễn, sinh ra Trâm Anh, vẫn luôn chờ cơ hội để được gả vào nhà họ Nguyễn.

Ai biết được phải chờ tận hai mươi năm, sau gả cho bố của Quỳnh Anh, bà ta cố gắng quên đi thân phận kham khổ của mình trước đây, lâu ngày, bà ta quên thật.

Bây giờ bức màn này lại bị Nguyễn Quỳnh Anh vén lên lần nữa, Lê Diệu Ngọc hận không thể ăn tươi nuốt sống cô.

“Cái này sao gọi là miệng lưỡi lợi hại? Tôi chỉ đang nói sự thật mà thôi.” Nguyễn Quỳnh Anh buông tay, không chút sợ hãi .

Lê Diệu Ngọc hừ lạnh một tiếng: "Tao nói không lại mày, nhưng mà Nguyễn Quỳnh Anh, mày nghe kỹ cho tao, tao không cho phép mày mang thai đứa con của Trần Vĩnh Hải, Trâm Anh là vợ chưa cưới của Trần Vĩnh Hải, chỉ có con của tụi nó mới là danh chính ngôn thuận, còn mày, cho dù có con thì cũng chỉ là đứa con riêng mà thôi.”

Con riêng cũng có quyền thừa kế.

Nhưng mọi thứ trong nhà họ Trần chỉ có thể do con của Trâm Anh thừa kế.

Bà ta tuyệt đối không cho phép bất cứ ai cướp đoạt.

Sắc mặt Nguyễn Quỳnh Anh lúc này vô cùng tệ, thân thể cô khẽ run lên vì câu nói của Lê Diệu Ngọc:

"Đủ rồi,bà nói xong chưa? Nói xong rồi thì mời bà rời khỏi đây, việc của tôi không đến lượt bà quản!"

"Tao chỉ là có lòng tốt muốn nhắc nhở mày, chẳng phải mày ghét nhất con riêng sao? Nếu như không muốn con của mày sau này phải mang danh là con riêng thì tốt hơn là nên nghe lời tao." Lê Diệu Ngọc chỉnh lại đầu tóc, cười đắc ý.

Trước kia, bà ta luôn muốn Trâm Anh mang thai đứa con của Trần Vĩnh Hải, nhưng bụng Trâm Anh đến giờ vẫn không có động tĩnh gì, ngược lại, hôm qua Trần Vĩnh Hải lại bảo Nguyễn Quỳnh Anh, cái thứ vợ bé này chuyển đến sống trong biệt thự của nó.

Thời gian dài sau này, khó mà đảm bảo Nguyễn Quỳnh Anh sẽ không mang thai.

Vì vậy, sau khi biết được hôm nay Nguyễn Quỳnh Anh đến công ty, bà ta mới đặc biệt tới đây để cảnh cáo cô một trận.

Bà ta biết rằng Nguyễn Quỳnh Anh rất ghét sự tồn tại của con riêng, nghe thấy những lời của bà ta, cô tuyệt đối sẽ không mang thai đâu.

Nghĩ như thế, Lê Diệu Ngọc liền biết mình đã đạt được mục đích rồi.

“Được rồi, những gì nên nói tôi đã nói hết rồi, Quỳnh Anh à, tôi nói những điều này là vì tốt cho cô, cô tự mình suy nghĩ cho kỹ đi.” Bà ta nói xong vài câu giả dối liền đứng dậy đi mất.

Nguyễn Quỳnh Anh nhìn bóng lưng Lê Diệu Ngọc, móng tay cắm sâu vào da thịt.

Cô thật sự rất ghét những đứa con riêng!

Sự xuất hiện của Trâm Anh năm đó làm cho mẹ cô ốm nặng một trận, từ đó sức khỏe cũng không tốt lên lại.

Kể từ đó trở đi, cô vô cùng căm ghét những đứa con hoang.

Lời của Lê Diệu Ngọc tuy rằng rất khó nghe, nhưng thật sự thức tỉnh Nguyễn Quỳnh Anh .

Cô và Trần Vĩnh Hải là quan hệ tình nhân và ông chủ, nếu cô thật sự mang thai, đứa trẻ chính con riêng.

Cô tuyệt đối không thể chấp nhận được!

Trước đây cô chưa từng nghĩ đến việc tránh thai, xem ra bây giờ, phải tự mình thực hiện biện pháp tránh thai rồi.

Cô không thể mang thai đứa con của Trần Vĩnh Hải!

Quyết định như thế, buổi chiều Nguyễn Quỳnh Anh trở về, cô mua một hộp thuốc tránh thai ở hiệu thuốc, dự định lần sau làm xong với Trần Vĩnh Hải sẽ uống.

“Cô Nguyễn, cô về thật đúng lúc, quản gia Dương đang đợi cô.” Nguyễn Quỳnh Anh vừa trở về, anh Hoàng liền nói với cô.



Quản gia Dương trong lời anh Hoàng, là chỉ chú Dương.

“Tôi biết rồi, cảm ơn anh Hoàng.” Sau khi Nguyễn Quỳnh Anh nói cảm ơn, nhanh chóng chạy vào phòng khách.

Chú Dương đang ngồi trên sô pha uống trà, thấy cô đi vào,liền đặt chén trà trong tay xuống:

"Cô chủ, cô đi đâu vậy? Tôi gọi điện thoại cho cô nhưng không kết nối được."

“Cháu đến công ty.” Nguyễn Quỳnh Anh nói xong thì lấy điện thoại trong túi ra.

Phát hiện thì ra hết pin nên tắt nguồn, thảo nào gọi không được.

“Chú Dương, chú tìm cháu có việc gì không?” Nguyễn Quỳnh Anh mang điện thoại đi sạc pin rồi hỏi.

Chú Dương do dự vài giây rồi đột nhiên đứng dậy cúi gập người với cô.

Nguyễn Quỳnh Anh bị dọa một phen, vội vàng đỡ người dậy: "Chú Dương, chú làm gì thế?"

“Cô chủ, tôi đến là muốn nói với cô, tôi đã nghĩ kỹ rồi, tôi với Đại Nam sẽ ra nước ngoài, sau này không thể chăm sóc cô được nữa rồi.” Chú Dương nắm lấy tay cô, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn ngập tràn sự áy náy.

Giữa người nhà và chủ nhân, ông đã chọn người nhà.

Nguyễn Quỳnh Anh dở khóc dở cười, cô còn tưởng là vì chuyện gì cơ .

"Chú Dương, cháu rất mừng, thực ra cho dù chú không đồng ý đi cùng anh Đại Nam, cháu cũng sẽ khuyên chú đi."

Vì mối quan hệ của cô, Lê Diệu Ngọc cũng hận lây chú Dương, chú Dương một mình ở nhà họ Nguyễn, cô không thể yên tâm.

Chú Dương lại không thể đến ở nhà họ Trần được, cũng không thể để chú sống một mình ở ngoài.

Cho nên chú Dương bằng lòng ra nước ngoài, cô thật sự rất vui, ít nhất Lê Diệu Ngọc muốn đối phó ông cũng không được.

"Khi nào thì chú đi? Tới lúc đó cháu sẽ đi tiễn chú ." Nguyễn Quỳnh Anh dựa vào vai chú Dương không rời, giống như khi còn bé vậy.

Chú Dương nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, nở nụ cười hiền từ: "Ba ngày nữa."

Nhanh quá!

Nguyễn Quỳnh Anh chớp chớp mắt, trong lòng dâng lên cảm giác không nỡ .

Chú Dương ở lại không lâu sau cũng ra về, ông còn rất nhiều thủ tục xuất ngoại cần phải làm.

Nguyễn Quỳnh Anh thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, bố mất rồi, Việt Anh không rõ tung tích, bây giờ ngay cả chú Dương cũng rời đi.

Ở thành phố quen thuộc này, cô phát hiện ra cuối cùng đến cả một người thân cô cũng không có.

“Cô Nguyễn, xuống ăn cơm thôi.” Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, kèm theo giọng nói của anh Hoàng.

“Tôi biết rồi, xuống ngay đây.” Nguyễn Quỳnh Anh vội lau khóe mắt, miễn cưỡng nở nụ cười, xoay người bước ra cửa.

Đến phòng ăn, cô nhìn lướt qua món ăn trên bàn, khác với món hôm qua, nhưng vẫn phong phú như vậy.

Điều làm cho cô kinh ngạc chính là, những món ăn này vẫn là những món mà cô thích ăn .

Lần này, Nguyễn Quỳnh Anh không cho rằng đó là một sự trùng hợp nữa.

“Anh Hoàng, sao anh biết tôi thích ăn mấy món này?” Cô cầm đũa lên, dáng vẻ như tùy ý hỏi một câu



Cô không thích ăn cá, nhưng món cá hấp tương trên bàn lại là món cô thích ăn.

Bốn năm trước, khi vừa mới qua lại với Trần Vĩnh Hải, lần hẹn đầu tiên anh đã gọi món này, biết cô không ăn cá vì không thích nhặt xương nên anh đã chủ động nhặt hết xương cá đi, gắp thịt cá bỏ vào bát của cô.

Đến tận sau này cô đều sẽ gọi món cá hấp tương, bởi vì đã có anh nhặt xương cho

Mãi đến sau khi chia tay, cô mới không ăn lại món này nữa

“Là anh Trần sai người làm đấy.” Quản gia Hoàng không có ý giấu diếm.

Anh Trần hôm qua còn đặc biệt sắp xếp một bảng thực đơn cho đầu bếp, trên đó đều là những món mà cô Nguyễn thích ăn.

"Tôi biết ngay mà..." Nguyễn Quỳnh Anh khẽ rũ mắt, lãnh đạm lẩm bẩm một câu.

Cô sớm đã suy đoán tất cả là do Trần Vĩnh Hải phân phó mà.

Nhưng tại sao anh lại muốn làm như vậy?

Nếu nói là anh đối với cô rất tốt, thì giây sau anh lại đâm một nhát vào tim cô, nếu nói là anh ấy đâm vào trái tim, thì có thể giây sau, anh lại cho cô một viên kẹo.

Cô thực sự không biết trong lòng anh rốt cuộc đang nghĩ gì.

“Anh ấy sẽ quay về ăn tối chứ?” Nguyễn Quỳnh Anh vừa nhặt xương cá vừa hỏi.

Cô không biết nhặt, nên trên tay đầy dầu.

Rõ ràng cô dựa theo cách làm của Trần Vĩnh Hải trong hồi ức, tại sao vẫn không nhặt được sạch sẽ, lưu loát giống anh vậy?

“Lúc nãy anh Trần có gọi điện thoại, nói rằng công ty vẫn còn có chút việc làm chưa xong, đoán chừng phải đến rất khuya anh ấy mới trở về.” Anh Hoàng nhẹ nhàng đáp lại.

Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu, tỏ ý mình đã biết rồi.

Ăn cơm xong, cô cũng giống như tối hôm qua, tắm xong chui vào chăn nằm đợi Trần Vĩnh Hải trở về.

Là tình nhân, cô không thể lần nào cũng ngủ say được, đêm nay cô sẽ đợi anh.

Hai giờ sáng, Nguyễn Quỳnh Anh nghe thấy bên ngoài biệt thự vang lên tiếng động cơ xe.

Tinh thần cô phấn chấn, đến cả dép cũng quên mang mà chạy ra ngoài, đến đầu cầu thang, cô thấy Trần Vĩnh Hải mệt mỏi vào nhà.

"Anh về rồi."

“Cô vẫn ngủ sao?” Nhìn thấy Nguyễn Quỳnh Anh chỉ mặc chiếc váy ngủ mỏng manh đang đứng trên cầu thang, lông mày Trần Vĩnh Hải liền cau lại.

Nguyễn Quỳnh Anh không phát hiện, từ trên lầu đi xuống, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt:

"Đang chờ anh."

“Chờ tôi về làm cô sao?” Lời nói của người đàn ông có chút thẳng thắn, mang theo vài phần châm chọc.

Nụ cười trên mặt Nguyễn Quỳnh Anh biến mất, không lên tiếng.

Trên hợp đồng quy định rằng mỗi đêm cô phải đợi anh “lâm hạnh”, anh nói như thế, cũng không sai.

Thấy cô không nói, trong mắt Trần Vĩnh Hải ngấn lên tia tức giận, giọng điệu đầy khinh thường:

“Nguyễn Quỳnh Anh, tôi thật sự chưa từng gặp người phụ nữ nào vội vã muốn hiến thân như cô cả, đáng tiếc là tôi rất là bận, không có thời gian để lãng phí trên người cô, mau chóng về phòng đi ngủ đi."

Nói xong, anh lướt qua cô, lên lầu.