"Anh..." Anh mở miệng muốn nói, cô lại vươn ngón tay ra đặt trên miệng anh.
"Hư... để em nói xong đã." Bạch Vân dịu dàng nhìn anh, "Đừng nói là anh không phải người như vậy, anh cho rằng tại sao Hawke lại muốn giúp em nhập cư trái phép vào nhà cha anh? Anh cho rằng tại sao Alex lại thay anh giải thích về phản ứng của anh vào sáng nay? Họ biết được anh đã làm những gì, có lẽ không phải cách tốt nhất, nhưng anh đã cố gắng hết sức. Bởi vì anh là người như vậy, cho nên em mới yêu anh." Đầu ngón tay cô vuốt ve khuôn mặt kiên cường của anh, dịu dàng nói: "Hiểu không? Nếu trên đời này có người đàn ông đáng để em yêu, thì người đó nhất định là anh."
Mặt trăng đã lên trên đỉnh núi, tỏa ra vầng sáng màu trắng, ánh sáng dìu dịu chiếu lên bờ cát.
Cổ họng anh thắt lại, hốc mắt nóng lên, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, khàn giọng nói: "Nói em yêu anh lần nữa đi!"
Môi hồng khẽ nhếch, đôi mắt xinh đẹp ẩn chứa nước mắt, dịu dàng hôn lên trán anh, đúng như mong muốn của anh, khẽ nói: "Em yêu anh."
...
Nắm tay anh, bước trên con đường dành cho người đi bộ. Đi xuyên qua rừng cây, con chó đi trước hai người, mặt trăng treo trên ngọn cây.
Bạch Vân ngẩng đầu nhìn con Dubin bước phía trước, không nhịn được liền hỏi: "Khấu, tại sao con chó này luôn đi theo anh vậy?"
Khấu Thiên Ngang cười nhạt: "Nó được huấn luyện, thay thế cho những người theo đuôi kia."
"Theo đuôi." Bạch Vân trợn trừng mắt.
"Vệ sĩ."
"A." Cô giật mình, cười khẽ: "Cho nên bây giờ nó là đội trưởng nhà tù của anh sao?"
Anh nhướng mày, cũng cười: "Cứ coi là vậy đi."
"Nó theo anh cả ngày sao?"
"Ừ."
"Rất ngoan, nó tên là gì vậy?"
"Kỳ Tháp." Khấu Thiên Ngang cười nói.
Nghe thấy tên của mình, con chó dừng lại, quay người lại ngồi thẳng tắp, chờ lệnh của chủ nhân.
"Thật thông minh." Bạch Vân hơi kinh ngạc.
"Dubin là loại chó rất thông minh và trung thành, tính cảnh giác và tính phục tùng cũng cao, chỉ cần huấn luyện sẽ trở thành chó giữa cửa rất tốt." Khấu Thiên Ngang đi đến bên cạnh nó, đưa tay vỗ vỗ đầu của nó, nói một câu khẩu lệnh, con chó đen lớn mới đứng lên.
"Cái này em biết." Nhớ tới mấy con chó gữa cửa kia, Bạch Vân buồn cười mở miệng: "Bọn chúng đều rất được việc."
"Xin lỗi..." Cổ họng Khấu Thiên Ngang như thắt lại, đau lòng khẽ vuốt khuôn mặt bị nắng làm bỏng của cô. "Nếu anh biết sớm một chút..."
"Không sao, chỉ hơi đỏ mà thôi, hai ngày nữa sẽ hết." Cô cười nhạt, muốn anh đừng lo lắng, dắt tay anh đi về phía trước, nói sang chuyện khác: "Đi cả ngày rồi, em thật đói đó, trong phòng anh có nhà bếp không?"
"Không có." Anh cười cười, dắt cô rẽ vào một ngã ba: "Chỉ là anh biết một nơi có."
Không lâu sau, hai người đi phía trái của nhà lớn, anh dắt cô vào nhà, quẹo vài lần, đi đến một gian phòng có đầy đủ dụng cụ nhà bếp.
Sau khi anh bật đèn, Bạch Vân há hốc mồm, nơi này giống như phòng bếp chính của khác sạn.
"Em muốn ăn gì? Anh làm cho em ăn."
Nháy mắt mấy cái, đột nhiên toát ra một câu: "Dê nướng nguyên con."
Khấu Thiên Ngang ngẩn ra, sau đó gãi gãi cằm, xoay người mở tủ lạnh ra tìm kiếm: "Để anh kiếm đã, anh nhớ Phổ Âu có lấy một con."
Thấy anh còn muốn tìm, Bạch Vân bật cười, vội vàng đưa tay ngăn cản anh. "Em nói đùa thôi, nếu như anh làm thật thì em cũng không ăn hết, sandwich là được rồi."
"Anh biết." Anh cười hôn lên trán cô, "Sandwich đủ không? Thêm một món canh hải sản đặc biệt được không?"
"Ừ!" Cô gật đầu mỉm cười, đi cà nhắc đến hôn lại mũi anh, "Sandwich để em làm đi, anh nấu canh là tốt rồi."
"OK."
Thế là hai người phân công công việc, bận rộn trong nhà bếp.
Không lâu sau, sandwich được đặt trên bàn, canh cũng được múc vào chén, Khấu Thiên Ngang lấy thức ăn của chó cho Kỳ Tháp, nó đợi anh làm xong mọi thứ rồi mới đến ăn.
Ngồi ở bên cạnh bàn, Bạch Vân cắn một miếng sandwich, rồi nhìn anh hỏi: "Vừa rồi anh nhắc đến Phổ Âu, đó là ai?"
"Đầu bếp ở đây." Khấu Thiên Ngang ngồi xuống đối diện cô.
"Trước đây anh nhắc đến có người bạn là đầu bếp, không phải là ông ấy chứ?"
"Ừ."Khấu Thiên Ngang cười cười, "Khi mới đến đây, anh phải cố gắng để bắt kịp tiến độ học tập ở trường, nên thường học bài đến nửa đêm, ông ấy đều nấu đữa đêm cho anh, ông ấy đã lớn tuổi, anh ngại vì sợ ông phiền nên anh đã chủ động nhờ ông ấy dạy anh."
Bạch Vân uống một thìa canh, thỏa mãn thở dài.
"Có ngon không?" Anh giống như mở miệng đòi thưởng.
"Không nên nói nhảm." Bạch Vân lấy tay chống má, buồn cười: "Nếu em mập, đều là lỗi của anh."
"Em quá gầy". Anh múc một thìa canh đưa đến bên môi cô, "Mập lên mới tốt."
Bạch Vân uống xong, cũng múc một thìa cho anh, "Này, em mới không cần một mình mình mập."
Anh cười uống hết, lại múc cho cho một thìa, Bạch Vân đáp lễ anh, hai người cứ như vậy anh một thìa, em một thìa, ngọt ngọt ngào ngào cười đùa uống hết canh, không chú ý đến cánh cửa phòng bếp kia bị người khác mở ra, lại nhẹ nhàng đóng lại.
Đứng ngoài hành lang, là Phổ Âu có mái tóc hoa râm, vui mừng cười lắc đầu một cái, ông còn tưởng rằng ai lại trễ như vậy rồi mà còn chạy đến phòng bếp, nên sớm biết rằng chính là thằng nhóc này.
Chỉ là, thật lâu rồi không nhìn thấy thằng nhóc này cười vui vẻ như vậy.
Trong phòng bếp lại truyền đến tiếng cười nói, lão Phổ Âu mỉm cười, không quấy rầy họ, chỉ xoay người trở về phòng của mình.
....
"Mình đói bụng rồi."
Ánh nắng ban mai chiếu vào phòng, chợt nghe thấy câu này, Bạch Vân không kịp phản ứng, cô mở đôi mắt buồn ngủ, nhìn người trước mặt, trong vài giây đầu óc cô không có cách nào hoạt động.
"Em cũng vậy."
Lại nghe một câu như thế, Bạch Vân quay đầu, nhìn thấy một người khác.
Cô nheo mắt lại, hoài nghi mình nhìn lầm, sau đó quay đầu lại, người kia vẫn đứng ở đó, cô há mồm muốn nói, sau đó lại ngậm miệng lại, vỗ vỗ ngực Khấu Thiên Ngang, gọi anh dậy.
"Khấu."
"Ừ!" Anh không mở mắt ra, chỉ lẩm bẩm một tiếng.
"Thức dậy đi." Cô đổi sang vỗ nhẹ mặt anh.
"Trời sáng rồi sao?"
"Đúng, nhưng mà..." Cô còn chưa nói hết đã bị anh cắt ngang.
Khấu Thiên Ngang khẽ mở mắt ra, cúi đầu hôn cô, lẩm bẩm nói: "Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng." Bạch Vân đỏ bừng mặt, bởi vì dưới chăn tơ tằm anh bắt đầu dở thói xấu, cô vội vàng giữ tay anh lại. "Khấu, chờ một chút..."
Anh liếʍ hôn vành tai cô, thì thầm nói: "Tại sao phải chờ?"
"Không phải..." Cô không muốn phát ra tiếng rêи ɾỉ ái muội này, nhưng nghe qua giọng của cô chính xác là như vậy, hại cô muốn đào một cái hố mà chui xuống, vội nói: "Có người..."
"Hả?" Anh nghe không rõ, khẽ cắn cái cổ trắng như tuyết của cô, bàn tay to đặt lên vật tròn trịa mềm mại của cô.
Bạch Vân vừa thẹn thùng vừa lúng túng, vội vàng bắt lấy cái tay còn lại của anh. "Bên cạnh có người."
"Có người?" Anh trừng mắt nhìn, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
"Khụ ừ." Một người đàn ông bên cạnh ho nhẹ hai tiếng.
Một cô gái khác mở miệng nói: "Thật xin lỗi vì đã quấy rầy hai người vận động buổi sáng, nhưng mà tôi thật sự rất đói bụng."
Khấu Thiên Ngang cứng người, lập tức tỉnh ngủ, đột nhiên quay đầu thấy Âu Dương Ninh Ninh và Hawke mỗi người đứng một bên giường, vẻ mặt Hawke cợt nhả, còn Ninh Ninh thì vẻ mặt vô tội.
"Shit!" Anh mắng một câu thô tục, vừa xác định Bạch Vân không có lộ cảnh xuân ra bên ngoài, vừa xoay người lại quát: "Sáng sớm hai người các ngươi chạy đến phòng tôi làm gì?"
"Bọn em..." Hawke mở miệng.
"Đói bụng." Ninh Ninh nói tiếp.
Trán Khấu Thiên Ngang nổi đầy gân xanh, thật sự muốn bóp chết hai tiểu gia hỏa không có đầu óc này, quát: "Cút ra ngoài cho ta!"
"OK, OK..." Hawke thấy anh nổi giận, liền kéo Ninh Ninh ra ngoài.