Vợ Yêu Dịu Dàng Đến Điểm Danh

7/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tuy cưới anh nhưng cô không hề biết gia thế của chông mình ra sao! Điều này quả thật rất vô lý, có phải anh đã đánh lừa cô hay không? Tuy có cuộc sống hạnh phúc nhưng vì cha chồng bệnh …
Xem Thêm

Gần sát biển thì độ ẩm của bờ cát mới cao hơn, đi trên đó cũng khá hơn.

Khi sắp đến phía sau anh đột nhiên một bóng đen xông ra trước mặt cô, đó là một con chó Dubin, nó cũng giống như những con khác cô đã thấy ở cửa lớn, bộ lông đen tỏa sáng, hai tai dựng thẳng đứng, chẳng qua nó to lớn hơn những con chó kia, so với con chó kia, thân hình của nó giống một con báo đen hơn.

Bạch Vân cẩn thận dừng lại, con chó kia vẫn nâng đầu, ánh mắt sáng ngời hữu thần nhìn cô.

"Khấu." Cô đứng tại chỗ gọi anh, hoài nghi nếu mình chỉ cần bước thêm một bước nữa, con chó đen kia sẽ xông lên cắn đứt cổ họng cô ngay lập tức.

Anh cứng đờ, không quay đầu lại.

Thấy anh không nói, cô tiến lên thêm một bước. "Cả ngày anh đều đợi ở chỗ này?"

Dubin đen tuyền lộ ra răng nanh trắng muốt, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ cảnh báo.

Khấu Thiên Ngang đưa tay trấn an nó, nhưng vẫn không quay lại, chỉ khàn khàn nói: "Trở về phòng đi."

Thấy con chó kia được anh trấn an, liền ngoan ngoãn nằm xuống đất, Bạch Vân thở phào, tiếp tục đi về phía trước. "Nếu em không về, anh sẽ thả chó cắn em sao?"

Tấm lưng anh cứng đờ, vẫn duy trì im lặng.

"Khấu." Cô lại dịu dàng gọi.

"Tránh ra." Anh kêu lên một tiếng đau đớn, ồm ồm nói: "Đừng để ý đến anh!"

"Chuyện này... không thể nào." Bạch Vân đặt tay lên đầu vai anh, mới biết anh đang run, rất nhỏ, rất đè nén. Cô quỳ xuống phía sau anh, ôm lấy anh, mặt dán sát vào lưng anh, dịu dàng nói: "Những lời này anh nên nói vào tối qua, nói trước khi cưới em, nói trước khi em yêu anh, nói vào lần đầu tiên em gặp anh... còn bây giờ, không còn kịp nữa rồi..."

Anh bắt lấy tay cô, trong nháy mắt cô sợ anh đẩy mình ra, đem cô vứt ra xa ngàn dặm.

Nhưng anh chỉ nắm chặt tay cô, gầm nhẹ: "Anh không phải người giống như em nghĩ, em vẫn không hiểu sao? Anh không phải bạch mã hoàng tử trong tưởng tượng của em!"

"Em không cần bạch mã hoàng tử hoàn mỹ, thứ em muốn chính là một người đàn ông có máu có thịt." Anh nắm tay cô rất đau, nhưng cô lại cảm thấy an lòng, chỉ vì anh không có đẩy cô ra.

"Em không thấy sao? Anh thấy chết không cứu! Anh cũng máu lạnh như ông ấy!" Anh lớn tiếng hét lên.

"Đó là vì ông ấy luôn lừa anh, Alex đã nói tất cả với em rồi." Cảm giác được trên cô tay ẩm ướt, Bạch Vân vì anh mà cảm thấy đau lòng, biết anh khóc, bất giác vành mắt cô cũng hồng.

Tâm trạng quá đau khổ... So với chính cô bị thương còn khó chịu hơn.

"Em là vợ anh, khi chúng ta kết hôn đã thề rằng ở cạnh nhau cả đời, giúp đỡ nhau cả đời. Không cần tự mình trốn đi chữa thương, không cần nên tìm lý do đuổi em đi, cũng không nên chuyện gì cũng một mình chịu đựng..." Bạch Vân cắn môi, giọng khàn khàn nói: "Em biết mình muốn là thứ gì, em không yếu đuối như vậy đâu, chúng ta là vợ chồng hiểu không? Anh có thể khóc trước mặt em, cười trước mặt em, hát sai nhịp trước mặt em..."

Nước mắt chảy xuống, vì nghẹn ngào mà cô không nói được.

Cổ họng nghẹn lời, ngực vì cô mà thắt lại, Khấu Thiên Ngang giống như người chết đuối mà nắm được phao, nắm chặt bàn tay cô đang ôm ngang hông anh, giọng khàn khàn nói: "Anh... không đáng..."

Không đáng? Không đáng cái gì? Không đáng có người yêu thương sao?

Trời ạ... Rốt cuộc anh bị cha của mình làm tổn thương sâu đậm đến mức nào đây?

Bạch Vân chỉ cảm thấy một nỗi tức giận dâng lên, nếu hiện tại lão đầu tử kia phát bệnh tim trước mặt cô, nhất định cô sẽ bổ cho ông ấy một đao, đưa ông ấy lên đường!

"Cái gì gọi là không đáng? Kế tiếp anh muốn nói với em, em yêu anh là đầu tư sai lầm sao?" Cô vừa tức lại vừa đau lòng, rút tay về, tức giận nói: "Em không phải cha anh, em không có tính toán đầu tư để kiếm lời."

Cô rút tay về khiến anh sợ hãi, nghĩ rằng cô bỏ đi, vội vàng xoay người, liền thấy cô ngồi chồm hỗm phía sau anh, hốc mắt phiếm hồng, nước mắt thi nhau rớt xuống.

"Anh không phải..." Trong lòng anh căng thẳng, đưa tay sờ mặt cô, nói: "Anh không có ý đó..."

Bạch Vân nghiêng người về phía trước, bưng lấy mặt anh, tựa trán vào trán anh, rưng rưng, nhẹ giọng nói: "Vậy hãy để cho em yêu anh, anh không thích em cũng không sao, chỉ cần để cho em yêu anh là được rồi.... Đau khổ có thể nói với em, bị thương cũng có thể đến tìm em..."

Làm sao có thể không thích cô? Cô gái giống như cô... làm sao anh lại không thích được cơ chứ?

Duỗi tay ra, Khấu Thiên Ngang gắt gao ôm cô vào lòng, nước mắt nóng như như suối cuồn cuộn chảy ra, thấm ướt quần áo cô.

Ánh hoàng hôn chiếu lên hai người đang ôm nhau làm bóng của họ kéo dài trên bờ cát.

Sóng biển rào rào rung động, một con lại một con, rút lui lại dâng lên...



Trời tốt, từng ngôi sao hiện trên bầu trời đêm.

"Cho nên tóc đỏ là em hai Lam Tư, tóc xù là em ba Alex, tóc vàng là em tư Hawke, Adam chính là em năm đúng không?." Bạch Vân dựa vào người anh, dịu dàng khẽ hỏi.

"Đúng." Anh nắm bàn tay bé nhỏ của cô, ôm cô vào trong ngực, nhìn sao trên biển.

Nhìn từng đợt sóng đập vào bờ cát, Bạch Vân lại hỏi: "Em nghe Lâm Tử Kiệt nói, Lam Tư thay lão Bart quản lý công ty, vậy những người khác thì sao?"

"Alex kinh doanh bất động sản, Hawke kinh doanh dây chuyền khách sạn, Adam phụ trách công ty Khoa học Kỹ thuật."

Bạch Vân đưa tay sờ sờ đầu con chó Dubin đang tựa đầu trên đùi Khấu, cô phát hiện loại chó này cực kỳ thông minh, bởi vì hiểu được ý chủ nhân, nó bắt đầu chấp nhận cô, cũng không kêu hoặc sủa khi cô đυ.ng vào nó, chỉ dùng cặp mắt đen to nhìn cô, nhìn nó thật vô tội, không hề giống dáng vẻ hung ác lúc trước.

Bạch Vân nhìn nó, trong đầu nghĩ cũng muốn làm chủ của nó: "Anh rời đi, một nửa là do ông ấy lừa anh, một nửa là do bọn họ đúng không?"

Khấu Thiên Ngang trầm mặc, lại nắm chặt tay cô, thật lâu sau mới hít sâu một hơi rồi nói: "Ông ấy hơi quá đáng, anh không chịu được... ông ấy khiến họ tưởng rằng họ là con ruột của ông ấy, mãi cho đến khi ông ấy mướn thám tử tìm được anh..."

Sắc mặt tái nhợt, trắng xanh của mấy người đàn ông kia lại hiện lên trong đầu cô, Bạch Vân không đành lòng nhắm mắt lại, tưởng tượng ra dáng vẻ khi bé của bọn họ.

"Bọn họ vẫn không hiểu tại sao lão đầu tử lại đối xử tốt với đứa con riêng là anh hơn những người con hợp pháp là họ, mà còn đối xử khác biệt vô cùng lớn, ngay cả anh cũng không hiểu. Sau đó, cha ruột Lam Tư mất, người trong gia tộc thông qua mẹ ruột cậu ấy mà tìm đến cửa, bởi vì đối phương và quý tộc nước Anh, cho nên sự việc gây ra tranh cãi rất lớn, lúc đó bọn anh mới hiểu nguyện nhân...."

"Anh... hận ông ấy sao?"

"Anh không biết." Khấu Thiên Ngang căng thẳng, ngẩng đầu nói, "Ông ấy độc tài, lộng quyền lại ích kỷ, anh vẫn nghĩ rằng sao ông ấy chết đi, nhưng sáng nay, khi phát hiện ông ấy phát bệnh tim..."

Anh ngừng lại, không nói thêm gì nữa, nhưng cô hiểu tất cả, dùng bàn tay nhỏ bé của mình bao bọc bàn tay thô ráp của anh, nhẹ giọng nói: "Dù sao ông ấy cũng là cha của anh."

Bắp thịt của anh căng lên, "Anh tình nguyện không có!"

"Đừng nói như vậy..." Cô ngẩng đầu, khẽ vuốt mặt anh, "Như vậy, quá bi ai."

"Anh không muốn..." Anh vùi mặt vào cổ cô, giọng nói thô rát, "Cũng như ông ấy..."

"Anh sẽ không giống." Bạch Vân quỳ lên, bưng lấy mặt anh, nghiêm túc nói: "Anh vĩnh viễn sẽ không giống ông ấy."

"Em dựa vào đâu mà xác định như vậy?" Khấu Thiên Ngang tự giễu: "Dù sao anh cũng là con ông ấy."

"Bởi vì..." Cô mỉm cười, khẽ vuốt lông mày anh, dịu dàng nói: "Tre hư măng tốt sẽ mọc, nếu như anh là người như vậy, thì năm đó anh đã không ròi khỏi nơi này; nếu như anh là người như vậy, anh sẽ không suy nghĩ thay người khác; nếu như anh là người như vậy, em sẽ không thể nào hãm sâu như vậy. Anh còn quan tâm đến những người em không có quan hệ huyết thống hơn so với người khác, anh cũng hiểu cha anh phân biệt đối xử giữa anh và những người con khác nên anh mới tránh đi."

Thêm Bình Luận