Nhấn phím kết thúc cuộc gọi, cô gọi điện kêu taxi sau đó gom đồ đi đến ven đường.
Rời khỏi bờ cát, cô ngồi trên đường cái đi giày xăng-̣đan vào, bóng dáng ông lão trên bờ cát bây giờ đã thành một chấm nhỏ, xem ra ông ấy đã tốt hơn nhiều rồi.
Không lâu sau taxi đến, cô lại quay đầu nhìn bóng dáng rồi mới ngồi vào xe, đi về khách sạn ở trung tâm thành phố.
Vừa vào phòng khách sạn, Bạch Vân liền thấy một người đàn ông đang ở trên giường đùa giỡn với Ninh Ninh, cô chết đứng tại cửa.
Đùa giỡn? Không sai? Người đàn ông? Không sai!
Trên thực tế, người đàn ông kia không chỉ đè Ninh Ninh trên giường, tư thế hai người rất ái muội, Ninh Ninh lại đỏ mặt càng cho bầu không khí trở lên mập mờ.
"Khụ ừ..." Cô ho nhẹ nhắc nhở với hai người kia sự tồn tại của mình.
Người đàn ông quay đầu lại, hướng cô lộ ra nụ cười rực rỡ, lên tiếng chào hỏi, "Hi!"
Bạch Vân trừng mắt, kinh ngạc nói: "Hawke?"
" Đã lâu không..." anh còn chưa nói hết câu liền bị Ninh Ninh xấu hổ và lúng túng đạp xuống giường, nhưng mà anh vẫn cố gắng duy trì bộ dáng đẹp trai của mình, ngồi dưới đất cười cười cuối cùng bổ sung một chữ: "Gặp."
Bạch Vân nhịn cười, để mũ và túi xách lên bàn, trả lời: "Hi. Đã lâu không gặp."
Trước đó Ninh Ninh gọi điện thoại cho cô nói, có một người bạn có thể liên lạc được với Khấu, muốn cô nhanh chóng quay về khách sạn, nhưng cô lại không ngờ người đó chính là Hawke.
Chỉ là, tại sao Ninh Ninh có thể liên lạc được với Hawke?
Cô liếc mắt nhìn Ninh Ninh, chỉ thấy cô ấy ngồi trên giường, bị cô nhìn khiến mặt đỏ bừng, trước đây ngày nào Hawke cũng đưa cơm cho Âu Dương Ninh Ninh Ninh, cô còn tưởng rằng vì bị Khấu ép, giờ xem ra sự tình không phải như vậy.
Bạch Vân mỉm cười cũng không hỏi nhiều, chỉ nhìn về phía Hawke.
"Chị muốn gặp Khấu."
"Em biết, Ninh Ninh đã nói với em." Anh nghiêng nghiêng cái đầu tóc vàng của mình, nhìn cô với ánh mắt xin lỗi, nói: "Thật xin lỗi, em lại không biết lão già quá đáng như vậy. Sau khi về nước em liền đến Las Vegas, cho nên không biết sự tình lại thành như vậy, nếu sơm biết em nhất định sẽ liên lạc với chị."
"Quá đáng?" Bạch Vân nhíu mày, "Có ý gì?"
Hawke thở dài hình như không biết nên nói thế nào, ngược lại Ninh Ninh ở một bên đang sửa sang lại cái ái sơ mi bị Hawke làm loạn hừ lạnh nói ra một câu: "Khấu Thiên Ngang bị Lão đầu tử giam lỏng rồi."
Giam lỏng? Bạch Vân trợn mắt lại trợn mắt, sau đó nghi hoặc nhìn hai người trước mắt, chần chờ hỏi: "Thật xin lỗi, mới vừa rồi... có phải mình mới nghe thấy hai chữ ' Giam lỏng'?".
"Đúng, cậu không có nghe sai." Ninh Ninh trừng mắt liếc Hawke.
Đột nhiên chân Bạch Vân mềm nhũn, cả người ngã ngồi trên mặt đất.
"Này, chị không sao chứ?" Hawke đi đến đỡ cô dậy, đặt cô ngồi trên giường.
Bạch Vân lắc lắc đầu, khẽ vuốt trán sau đó nở nụ cười.
Phản ứng này của cô đã hù dọa Hawke, anh không biết nên làm gì liền nhìn Ninh Ninh cầu cứu.
"Bạch Vân?" Ninh Ninh ngồi bên cạnh cô, hơi lo lắng.
"Xin lỗi... Ha ha ha... Mình không sao..." Bạch Vân ngẩng đầu, nhìn hai người cười, cắn cắn môi dưới, nói: "Thật sự, mình không sao."
"Vậy cậu cười cái gì?" Ninh Ninh nhíu mày mở miệng.
Bạch Vân lại lắc đầu, "Không có gì, chỉ là mình..." Dừng lại một chút, mới cười nói: "Mình vẫn cho rằng anh ấy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hoặc là sau khi về nước anh ấy hối hận vì đã kết hôn với mình..."
"Hối hận?" Hawke kinh ngạc hét lớn, sau đó cười ha hả. "Nói là giận điên lên thì còn có khả năng. Trên thực tế, đúng là anh ấy đã giận điên lên rồi, em mới gọi điện về, chỉ thấy anh ấy gầm thét, nói rằng anh ấy nghĩ hết biện pháp để gọi điện về Đài Loan tìm khắp nơi mà không thấy chị, khó khăn lắm La Lan mới nhận điện thoại nhưng lại nói với anh ấy trong tiệm rất bận, bảo anh ấy gọi lại sau, anh ấy tức giận đến nỗi ném hư cả điện thoại mà anh ấy mượn của anh ba."
Bạch Vân cảm thấy mũi chua xót, buông xuống tảng đá trong lòng, lúc này cô mới biết mình rất sợ anh ấy cảm thấy mình là gánh nặng. Hít sâu một hơi, cô ngẩng đầu lên nhìn, khàn giọng hỏi: "Tại sao cha em lại giam lỏng anh ấy? Không phải đã nói ông ấy đã từ bỏ ý muốn Khấu tiếp quản sự nghiệp sao?"
Hawke xoa xoa cổ, cười khổ nói: "Đúng là đã từ bỏ, chẳng qua đa số cổ phần vẫn nằm trong tay ông ấy, ông ấy vẫn có thể thay đổi quyết định, nhưng trước đây ông ấy quả thực đã trao quyền kinh doanh cho anh hai rồi."
"Vậy tại sao lại còn giam lỏng Khấu Thiên Ngang?" Ninh Ninh vặn mi trừng mắt.
Hawke nhìn Bạch Vân, âm thầm thở dài, nét mặt cũng không thay đổi nói: "Em đoán ông ấy chỉ muốn Khấu ca có thể ở lâu hơn... Họ đã lâu không gặp nhau rồi...."
"Em không cần phải lừa chị." Bạch Vân cười nhạt, nhìn thẳng anh hỏi: "Là vấn đề của chị, đúng không?"
Hawke không được tự nhiên quay mặt đi chỗ khác, ho khan hai tiếng, "Khụ ừ... Việc này... em cũng không rõ lắm..."
"Này!" Ninh Ninh tức giận trừng mắt nhìn anh.
Hawke cười khổ.
"Em cứ nói thật đi, chị không có yếu ớt như vậy, chị tình nguyện biết nguyên nhân." Bạch Vân khẽ cười, cổ vũ anh.
Không biết anh lẩm bẩm cái gì, gặp hai người phụ nữ kiên trì, chỉ có thể hít sâu, nhận lệnh đối mặt với hai cô nói: "Không phải như hai người nghĩ đâu, không có quan hệ gì với quốc tịch và môn đăng hộ đối cả."
"Vậy cuối cùng là nguyên nhân gì?" Ninh Ninh cắn môi híp mắt, không quá tin lời của anh.
Hawke khẽ cười, "Trên cơ bản, lão già chỉ muốn tìm một người con dâu thuận mắt, không cần có tiền, không cần môn đăng hộ đối, nhưng nhất định phải vừa mắt ông ấy."
"Cho nên nếu ông ấy chưa gặp chị, đương nhiên không có khả năng thấy chị vừa mắt." Bạch Vân thì thào nói, rồi nở nụ cười nhạt, "Nói cách khác, chị không đủ điều kiện."
Hawke xấu hổ cười cười, "Em có thể sắp xếp để chị và lão già gặp nhau."
"Chuyện này để nói sau đi." Bạch Vân nhún vai, "Hiện tại điều chị muốn biết là khi nào chọ mới có thể gặp Khấu?"
"Tối hôm nay."
"Đêm nay?" Bạch Vân ngẩn ra, không nghĩ đến nhanh như vậy đã có đáp án.
"Đúng, tối nay là sinh nhật lão già, trong nhà mở tiệc chúc thọ." Anh trừng mắt nhìn, lộ ra má lúm đồng tiền khiến chị em chết mê. "Rất nhiều người."
"Khụ ừ... Nếu em nghĩ muốn vàng thau lẫn lộn, bí mật mang chị vào cửa thì chị nghĩ khôngcó khả năng." Bạch Vân nhìn anh với ánh mắt xin lỗi, cười nói: "Em phải nghĩ biện pháp khác đi."
"Tại sao?"
Ninh Ninh trợn trừng mắt, "Bởi vì cô gái ngu ngốc này sáng nào cũng đến đó gác cửa, những bảo vệ giữ cửa ở đó đều biết cô ấy."
Hawke nhếch miệng cười, "Yên tâm, bản đạo nhân sẽ có diệu kế."
"Sơn nhân." Ninh Ninh hừ một tiếng, sửa đúng lời của anh.
"Cái gì sơn nhân?" Hawke ngẩn ngơ, nghe không hiểu gì cả.
"Là bản sơn nhân tự có diệu kế, không phải đạo nhân." Ninh Ninh không chịu được lại trợn trừng mắt, dùng tiếng Đài lẩm bẩm nói: "Bò, dắt đến Bắc Kinh vẫn là bò."
Bạch Vân bật cười, nhưng vẻ mặt Hawke vẫn mù mờ, thử phát âm lại: "Cái gì là 'mẫu khan đến đem hơn nha làm mẫu'?"
Cái giọng quái dị tập nói kia khiến Ninh Ninh vừa nghe cũng phải bật cười.
Thấy hai cô gái cười thành như vậy, Hawke lại càng mù mờ, quyết định nếu có cơ hội nhất định phải hỏi Khấu câu này nghĩa là gì. (Ta nhớ là trong truyện "
Bảo bối háo sắc làm bảo mẫu" anh Alex nói lão già bắt năm anh em nhà họ học tiếng Trung nhưng hai truyện ta làm thì anh Hawke và anh Adam lại không biết tiếng Trung???)
Một chiếc xe thể thao màu bạc rất đẹp, xe chưa đến cửa nhưng đã thu hút rất nhiều ánh mắt của người khác.
Ở xa nhìn thấy chiếc xe kia thì đội trưởng dội bảo vệ đã tránh qua một bên, lấy bộ đàm dặn người mở cửa.
Cánh cửa chính từ từ mở ra, Hawke vươn tay chào hỏi với bảo vệ, cười cười lái xe vào nhà.