Edit & Dịch: Emily Ton.Con chó kia gọi là Amy được Chu Vân Thâm nhặt lên. Hạ Chính Hoa dùng ánh mắt cổ quái nhìn thoáng qua Hạ Tình Xuyên.
Hạ Tình Xuyên cố nén thống khổ trong lòng, "Em cũng không biết hôm nay Amy có gì không ổn, không thể nào kiềm chế được nó. Em thật sự xin lỗi vì đã khiến chị bị thương."
Oa, đúng là một đóa hoa sen trắng xinh đẹp sáng lạn lóa mắt!"Chị không sao." Hạ Tình Không cũng đáp lại một nụ cười sáng lạn. "Con chó đó có răng khá sắc, hãy nhìn bộ váy của chị bị nó cắn xem......"
Hạ Tình Không vô tình lại đưa ra một gợi ý lần nữa. Hạ Chính Hoa lúc này mới nhớ tới con gái mình đã bị chó cắn, vội vàng hoảng loạn đón Hạ Tình Không đi vào.
Nhìn Hạ Tình Không không có việc gì, Hạ Chính Hoa phất tay sai người chuẩn bị nước ấm để Hạ Tình Không đi tắm rửa trước, ông cũng đi theo lên lầu và phân phó người chuẩn bị thuốc.
Hạ Tình Xuyên dậm một chân, "Miệng lưỡi của cô ta cũng rất lợi hại!"
"Con nhỏ này tâm tư rõ ràng thông suốt, cứ như thể đã biết đó là con chó của con nên mới cố tình làm vậy." Thẩm Diệu Ngọc ấn lên tay Hạ Tình Xuyên, để cô ta tạm thời đừng nóng nảy.
"Hạ gia này, chỉ có thể là của chúng ta."
Hạ Tình Xuyên được xoa dịu, nhưng trong lòng vẫn không thoải mái vì mất đi thú cưng. Hạ Tình Không tỏ ra lạnh lùng trong bộ váy mới khi đứng ở trước mặt cô ta, trông rất đẹp và tỏa sáng.
Cô ta biết ba luôn cưng chiều mình, chỉ cần bản thân mình biểu hiện một chút không vui, khẳng định Hạ Chính Hoa sẽ tìm cách lấy lòng cô ta.
Tuy nhiên, không đợi cô ta làm bộ làm tịch trước, đã thấy Hạ Tình Không mang vẻ mặt tội nghiệp nói với cô ta.
"Chị thực sự xin lỗi Tình Xuyên, chị không biết đó là chó của em."
Hạ Tình Xuyên không nói lời nào, liếc mắt nhìn ba đang ngồi uống trà ở một bên một cái. Chỉ thấy ba đang mỉm cười, trong lòng càng giận dữ hơn bao giờ hết.
"Chị còn tưởng con chó điên ấy từ đâu tới đây, chúng ta không thể để nó chạy quanh cắn người, em Tình Xuyên đừng giận."
"Chị......" Hạ Tình Xuyên tức giận quay đầu chuẩn bị mắng, nhưng nhìn thấy ba nhướng mày nhìn nhìn mình, đành phải cố gắng nuốt lửa giận vào trong.
Hạ Tình Không đã ăn nói khép nép như vậy, nếu như cô ta vẫn xụ mặt với cô, ba sẽ không có ấn tượng tốt đối với cô ta.
Hạ Tình Xuyên cắn môi dưới, sau đó trên mặt hiện lên một ánh sáng lộng lẫy như đóa hoa sen mềm mại, giống như một thánh mẫu từ bi.
"Chị cũng đừng quan tâm, Amy cắn chị cũng là trách nhiệm của em. Chị Tình Không không trách em là tốt rồi."
Hạ Tình Không vừa nghe đến đó, trước mắt sáng ngời, lập tức tóm lấy hai tay của Hạ Tình Xuyên và dùng sức lay động.
"Phải không phải không, em Tình Xuyên đã tha thứ cho chị!"
Hạ Tình Xuyên lời còn chưa nói ra, bỗng cảm thấy móng tay sắc nhọn của Hạ Tình Không bấm vào mu bàn tay của mình. Cô ta đau đớn nhe răng nhếch miệng, lập tức hung hăng đẩy Hạ Tình Không ra.
Hạ Tình Không lập tức nghiêng ngả lảo đảo lui về phía sau vài bước, ngã ngồi trên mặt đất, còn đυ.ng vào một góc ngăn tủ, trên cẳng chân lập chảy ra một ít máu.
"Hạ Tình Không!"
Hạ Chính Hoa lập tức lao lên như một mũi tên, quan tâm nhìn miệng vết thương của cô, lại vội vàng gọi bác sĩ tới xử lý.
Thẩm Diệu Ngọc đang bưng hoa quả ra, vừa nhìn thấy, lập tức khẩn trương chạy tới.
Hạ Tình Không đáng thương ngồi dưới đất, sau đó rũ mắt xuống.
"Chị biết em Tình Xuyên không thích chị, chị nên đi thôi."
Hạ Chính Hoa lập tức giữ chặt lấy cô, nâng cô dậy và giúp cô ngồi ở trên ghế sô pha. Sau đó nổi giận đùng đùng nhìn Hạ Tình Xuyên.
"Tình Xuyên, chị con đã xin lỗi con rồi, dù con không thích, cũng không cần phải xuống tay tàn nhẫn như vậy chứ?"
"Chị ấy véo con!" Hạ Tình Xuyên cũng thét chói tai, vươn mu bàn tay cho ba mình nhìn xem.
Thẩm Diệu Ngọc nghe xong, giữ bả vai Hạ Tình Xuyên và nhìn về phía tay cô ta.
Hạ Tình Không khi nhéo đã dùng sức đồng đều, mà Hạ Tình Xuyên lại luôn sống trong nhung lụa, sau khi kêu đau và nhìn lại, trên mu bàn tay chỉ có một vệt đỏ mờ nhạt, căn bản không có dấu vết bị véo.
"Chị chỉ quá kích động cho nên hơi dùng sức, thực sự xin lỗi em Tình Xuyên."
Hạ Tình Không cắn môi dưới và cúi đầu xuống. Hạ Chính Hoa càng thêm cảm thấy cô đáng thương hơn.
"Con biết là con đã quấy rầy ba."
"Tình Không......"
"Con nghe mẹ nuôi nói, từ lúc con còn rất nhỏ đã bị thất lạc. Mẹ ruột con bởi vì luôn đi tìm con nhưng vẫn không thấy nên buồn bực mà mất. Sau đó, ba đã tái hôn...... Tất cả mọi người đều đang sống hạnh phúc. Con vốn nghĩ rằng, dù sao con cũng đã rời khỏi Hạ gia nhiều năm như vậy, cho dù không trở lại cũng không sao, không nên làm phiền đến mọi người." Hạ Tình Không ngước mắt, trong mắt hơi đọng những giọt nước mắt, "Tuy nhiên, mọi người đều nói ba đã lớn tuổi, hơn nữa vẫn luôn tìm kiếm con, vì thế con đã trở lại. Nhưng không ngờ, gì và em vẫn không thích con."
Những lời này của Hạ Tình Không, lại khiến cho lòng Hạ Chính Hoa dâng lên một trận chua xót.
Bạn đầu, Thẩm Diệu Ngọc và Hạ Chính Hoa vốn là thanh mai trúc Mã từ nhỏ. Hạ Chính Hoa vì muốn phát triển thế lực gia tộc, lúc ấy đã cưới đại tiểu thư Nạp Lan gia, cũng chính là mẹ đẻ của Hạ Tình Không, Nạp Lan Tuyết. Năm đó Hạ Tình Không mất tích, Nạp Lan Tuyết cũng bởi vì tìm kiếm con gái mà tâm thần và thể xác đều mệt mỏi, sau đó ngã bệnh không thể dậy nổi, sớm rời đi.
Sau đó, ông kết hôn với Thẩm Diệu Ngọc và sinh cho ông một đứa con gái, Tình Xuyên.
Hạ Tình Xuyên đã nhận được toàn bộ sủng ái của ông. Tuy nhiên, Hạ Tình Không lại sống khổ cực bên ngoài. May mắn cô có được một người mẹ nuôi yêu thương, đối xử với cô giống như con gái ruột của mình.
Điều này khiến ông bắt đầu cảm thấy áy náy với Hạ Tình Không, vì thế không nhịn được muốn đối xử tốt hơn với Hạ Tình Không một chút, huống hồ sự trở lại của Hạ Tình Không đã cứu ông thoát khỏi cuộc khủng hoảng về tài chính.
"Tình Xuyên, còn không mau xin lỗi chị con!"
Đây là lần đầu tiên Hạ Chính Hoa tức giận với Hạ Tình Xuyên. Hạ Tình Xuyên sửng sốt. Những năm qua cô ta đều luôn ở bên cạnh ông, chỉ vì Hạ Tình Không trở về mà tức giận với mình nhiều như thế!
"Ba!"
"Đã sai rồi vẫn không muốn thừa nhận?"
Hạ Tình Xuyên còn muốn giải thích, nhưng đã bị Thẩm Diệu Ngọc lôi kéo, lắc đầu với cô ta. Hạ Tình Xuyên lúc này mới không cam tâm tình nguyện xin lỗi Hạ Tình Không, giận dỗi ngồi ở trên ghế sô pha không nói lời nào.
"Không sao đâu."
Hạ Tình Không cười sáng lạn, lại khiến Hạ Tình Xuyên càng thêm chán ghét.
Đó chính là hiệu quả cô mong muốn!
Hạ Tình Không lại rộng lượng nói, "Đó không phải là lỗi của em Tình Xuyên."
"Mẹ con từng chuẩn bị một phòng riêng cho con khi con còn nhỏ. Ngày mai gì con sẽ thu xếp và dọn sạch nó cho con, sau này con hãy ở phòng đó."
Khi nghe những lời này, Hạ Tình Xuyên trừng lớn hai mắt nhìn về phía Hạ Chính Hoa.
Căn phòng kia chính là căn phòng có ánh sáng tốt nhất trong toàn bộ căn biệt thự, cũng là căn phòng được trang hoàng xa hoa nhất!
Chưa kể đến, bên ngoài cửa sổ chính là một cái hồ nước cùng với cánh đồng hoa và một khoảng trời trong xanh, quả thực chính thiên dàng mà cô ta luôn khao khát!
Mặc dù một nơi giống như vậy cũng có thể được trang hoàng ở nơi khác. Nhưng ở Hạ gia, căn phòng này chính là tượng trưng cho quyền lực, cũng là một nơi mà trước đây Hạ Chính Hoa đã đặt hết tâm tư trang hoàng nó, cho đứa con gái mình thương yêu nhất. Nó cũng tượng trưng cho thân phận đại tiểu thư con vợ cả Hạ gia!
Trong suốt những năm qua, dựa vào sự yêu thương chiều chuộng của Hạ Chính Hoa đối với mình, Hạ Tình Xuyên nghĩ sớm muộn gì căn phòng kia cũng sẽ là của mình. Hạ Chính Hoa vẫn luôn không đề cập tới, Hạ Tình Xuyên cảm thấy là do ông quá mức chìm đắm trong chuyện cũ, vì thế không muốn động chạm đến chuyện xưa.
Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc Hạ Tình Không quay lại, ông đã đưa căn phòng ấy cho cô?
Tuy rằng căn phòng kia vẫn luôn là của Hạ Tình Không, nhưng điều này không thể nghi ngờ là cô đang chiếm đoạt vị trí trong lòng ba!
"Cảm ơn ba!"
Hạ Tình Không giống như vô tình nhìn thoáng qua Hạ Tình Xuyên, trong nụ cười lại toát ra một sự chế nhạo rất duyên. Hạ Tình Xuyên nhìn thấy càng thêm giận dữ, tâm trạng cả người đều không vui.