Chương 15: Bội phục khả năng diễn xuất của Mục Thần Hạo

Hạ Tình Không nghe đối thoại của hai mẹ con, lập tức cảm thấy vui vẻ. Mục Thần Hạo diễn không tệ, ánh mắt của anh nhìn cô dịu dàng như vậy làm xém chút ngay cả Hạ Tình Không còn tưởng mình là cô gái anh yêu nhất!

Chẳng qua thấy dáng vẻ kinh ngạc của Hình Văn Tĩnh, Hạ Tình Không cảm thấy hơi sảng khoái.

Nếu Mục Thần Hạo đã muốn diễn thì cô sẽ diễn chung!

Hạ Tình Không đặt bàn tay trắng nõn của mình lên vai Mục Thần Hạo, sau đó chôn đầu vào ngực anh, mềm mại nói: "Không biết vì cái gì, đầu em hơi đau."

Trong mắt anh dần dần hiện lên khác lạ, khóe miệng nở nụ cười yếu ớt, cô gái này đang định phối hợp với anh sao?

Hạ Tình Không liền thấy bên hông bị siết chặt, bàn tay to lớn của anh ôm chặt vòng eo tinh tế của cô. Bàn tay của anh và nóng vừa có lực, ấm áp xuyên qua lớp áo mỏng truyền vào người Hạ Tình Không làm cô cảm thấy cổ họng hơi thắt lại.

"Ngoan, anh đưa em về nghỉ." Mục Thần Hạo mấp máy môi.

Anh ôm ngang cô lên lần nữa, đi đến trước mặt Hình Văn Tĩnh nói: "Mẹ, không còn sớm nữa, mẹ cũng về nghỉ ngơi đi. Bay cả đường từ Mỹ về rất mệt, mẹ chưa gặp ba đúng không?"

Hình Văn Tĩnh ngạc nhiên: "Không về chung với mẹ sao?"

"Con và Tình Không còn có chỗ muốn đi! Dù sao hai chúng con sắp đính hôn, phải bồi dưỡng tình cảm cho tốt, đúng không?"

Mục Thần Hạo cưng chiều nhìn Hạ Tình Không, ánh mắt tràn đầy yêu thương làm Hạ Tình Không thật sự bội phục khả năng diễn xuất của Mục Thần Hạo!

Trước mặt mẹ anh, đơn giản Mục Thần Hạo là một siêu sao thiên vương.

Trong lòng Hạ Tình Không chỉ có một chữ, phục!

Sau khi ra khỏi bệnh viện, Mục Thần Hạo vẫn không thả Hạ Tình Không xuống. Cả đường đi thẳng, Hạ Tình Không đều rất ngoan ngoãn nằm trong ngực anh, hơi thở quẩn quanh bên cổ anh một hồi, làm anh hơi ngứa, trong lòng cũng tê tê.

Hạ Tình Không rất đẹp, người cũng mềm, Mục Thần Hạo không tự chủ được ôm chặt cô hơn. Hạ Tình Không cảm nhận được sức mạnh bên hông, lỗ tai hơi đỏ lên, trong lòng thầm mắng "Mẹ nó, dám ăn đậu hũ của cô!"

Cô vỗ bả vai của Mục Thần Hạo: "Được rồi, không còn ai nữa, đừng diễn nữa, thả tôi xuống đi!"

Mục Thần Hạo "Ồ" một tiếng, thả hai tay ra.

Hạ Tình Không không chú ý, mông liền đập mạnh xuống mặt đất rắn chắc.

Trong lòng một vạn từ chết tiệt chạy ngang qua...

"Ui da, Mục Thần Hạo, anh có ý gì?" Hạ Tình Không ôm mông đau quay đầu hỏi.

Không ngờ chỉ thấy người đàn ông này khoát tay vô tội nói: "Cô bảo tôi thả cô ra mà."

Hạ Tình Không cắn môi, một cơn tức giận bùng lên trong lòng, người đàn ông này quá đê tiện.

Mục Thần Hạo bị dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của cô chọc cười, duỗi tay ra muốn kéo cô dậy.

Hạ Tình Không gạt tay anh ra: "Cút đi."

"Làm sao? Vẫn bướng bỉnh hả?"

"Bà đây không cần bố thí!"

Hạ Tình Không nói xong muốn đứng lên, nhưng mông quá đau...

Vùng vẫy một hồi, Hạ Tình Không mới chật vật bò dậy được...

Cô ý thức trên người mình chỉ mặc một cái áo, là một ái áo sơ mi khá dài, nhưng nếu di chuyển mạnh chắc chắn sẽ lộ hàng.

Hơn nữa bệnh viện là nơi nào chứ, Hạ Tình Không biết cứ tùy tiện rời đi như vậy, người thua thiệt là mình.

Đầu óc cô luôn bình tĩnh, sao mỗi lần gặp Mục Thần Hạo đều mất lý trí.

Hạ Tình Không nghĩ đến đây, đành cắn môi quay đầu nhìn thoáng qua khuôn mặt vô cùng thiếu đánh của Mục Thần Hạo, đang nghĩ xem lấy cớ gì lột áo trên người anh xuống, cột qua hông cô.

Mặc váy chính là không tiện như vậy, sáng sớm lễ phục mặc vào, sau khi bị kéo cắt mấy cái, còn dính máu nữa, cơ bản không thể nào mặc lại được.

Hạ Tình Không còn đang suy nghĩ, không nghĩ đến Mục Thần Hạo cởϊ áσ khoác ra, sau đó ngồi xổm xuống cột áo lên ngang hông cô, nói: "Đi thôi, đừng bướng nữa, hôm nay cô làm trễ nải không ít thời gian của tôi, tôi dẫn cô đến một nơi."

"Tôi muốn về nhà, không đi đâu hết." Hạ Tình Không cố chấp nói.

Mục Thần Hạo dễ dàng nắm eo cô, hờ hững mở miệng bên tai cô: "Cô không tò mò vì sao Trần Văn Khang tìm được chỗ của cô chính xác như vậy à, còn bắt cóc được cô nhanh gọn lẹ trong khoảng thời gian ngắn?"

Hạ Tình Không ngây ngẩn cả người, đầu óc hơi chập mạch. Hơi thở nhẹ nhàng của người đàn ông truyền vào tai cô, làm tai cô hơi ngứa ngứa.

Anh tiếp tục nói: "Vì sao ông ta lại dám trả thù cô không chút kiêng kỵ như vậy?"

Hai câu nói làm Hạ Tình Không từ bỏ suy nghĩ quay về nhà họ Hạ, lựa chọn đi theo Mục Thần Hạo.

Vì vừa rồi Mục Thần Hạo nói quá hấp dẫn, sau khi nghe anh nói xong, Hạ Tình Không cũng bắt đầu nghi ngờ.

Rốt cuộc sao Trần Văn Khang biết cô sẽ đi nhà họ Mục?

Sao biết chính xác nơi cô xuất hiện?

Xung quanh đây đều là đường cao tốc, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc chắn sau khi cô ra khỏi nhà họ Hạ thì đã có người lái xe theo đuôi, tìm cơ hội trả thù.

Hạ Tình Không bị Mục Thần Hạo ôm vào xe.

Mục Thần Hạo phát hiện, hình như anh thích cảm giác ôm cô, rất dễ chịu.

Sau khi ném cô vào xe, Mục Thần Hạo cũng lên xe, A Chính khởi động xe, xe từ từ lái ra khỏi bệnh viện.

Trong bệnh viện, Hình Văn Tĩnh vẫn chưa đi, đôi mắt tìm tòi nghiên cứu một lát. Bà ta không hiểu, rốt cuộc suy nghĩ thật sự của con trai là gì?

Hạ Tình Không và Mục Thần Hạo ngồi sau xe, chuyện vừa rồi làm Hạ Tình Không hơi tức giận nên cô không muốn nói chuyện với anh, có điều cuối cùng vẫn không nhịn được.

"Trần Văn Khang biết hành tung của tôi chỉ có một khả năng, trong nhà họ Hạ có nội ứng. Tôi cảm thấy chắc chắn liên quan đến mẹ kế của tôi." Hạ Tình Không bắt đầu nghiêm túc suy luận.

"Không tệ, trong đầu cũng không hẳn toàn bột nhão. Chính xác là có quan hệ với bà ta." Mục Thần Hạo gật đầu, năng lực lĩnh ngộ của Hạ Tình Không không tệ, nghĩ một xíu liền thông, chuyện này làm Mục Thần Hạo hơi thay đổi cách nhìn về cô một chút xíu.

Mạng lưới tình báo của nhà họ Mục rộng lớn cỡ nào không phải người bình thường có thể tưởng tượng được. Lúc Tình Không bị bắt cóc năm phút, tình báo của nhà họ Mục đã tra được vị trí chính xác của nhà kho dưới hầm của Trần Văn Khang.

Từ lúc anh chạy đến cứu Hạ Tình Không ra cho đến bây giờ đã qua ba tiếng, mạng lưới tình báo của nhà họ Mục cũng đã tra ra được chân tướng rõ ràng, báo cáo cho Mục Thần Hạo.

Chính xác mà nói mạng lưới tình báo này không thuộc nhà họ Mục mà thuộc về bản thân Mục Thần Hạo, chỉ nghe lệnh của anh làm việc.

"Đúng rồi, hôm nay anh cứu tôi, cái gì bắn ra từ trong chiếc nhẫn của anh vậy?" Hạ Tình Không nhìn dáng vẻ thiếu đòn của Mục Thần Hạo, cô không thèm so đo với anh, mà đánh giá liếc qua chiếc nhẫn trên tay anh một cái.

Nhẫn đầu rồng vẫn còn ở đó.