“Tôi xin lỗi! Tôi không biết anh ở phía sau tôi.”
Vũ Vân Hân như thể gặp ma, giật mình lùi về sau ba bước.
Mục Lâm Kiên lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, dáng vẻ lo lắng của cô khiến tà niệm trong lòng anh càng thêm nặng nề.
Anh ngạo nghễ bước về phía cô, dồn cô vào góc tường, cơ thể to lớn bao trùm lấy cô trong lòng.
Vũ Vân Hân hoảng tới mức tim đập chân run, mỗi một bước gần kề của anh đều tràn đầy hơi thở nguy hiểm, mãi đến khi cô không còn đường lùi.
Mục Lâm Kiên dừng bước, đôi mắt sâu thăm khi lưỡi dao găm sắc nhọn đủ để chém cô thành hai mảnh.
Cô càng hoảng, du͙© vọиɠ chiếm hữu của anh càng lớn.
“Tôi xin lỗi” Giọng nói yếu ớt lí nhí vang lên trước mặt anh, một ý nghĩ muốn bế bổng cô lên mang đi chỗ khác vụt qua đầu anh.
“Đền!” Anh điềm nhiên nhả ra một chữ, ngón tay thon dài chỉ vào mũi giày da màu đen bóng loáng.
Vũ Vân Hân thật sự muốn đánh chết bảnh thân.
Tiền Rolls-Royce còn chưa đền, bây giờ lại còn phải đền giày cho anh ta nữa.
“Bao nhiêu?” Cô mạnh dạn hỏi.
Dựa vào hiếu biết về hàng hiệu xa xí cúa cô, đôi này của Mục Lâm Kiên ít nhất cũng trên 300 triệu, xem ra tháng ngày tiếp theo phải làm không công rồi.
“su Giọng điệu không chút tình cảm, người không biết còn tưởng là thổ phỉ hét giá.
Vũ Vân Hân trừng lớn mắt: “Làm gì đến mức ấy! 3 tỷ á, sao anh không đi..”
Cô vừa lí nhí nói được một nửa thì bỗng dừng lại như thể ý thức được điều ý, lặng lẽ nuốt nửa câu sau xuống bụng.
“Đền hay không?”
Giọng điệu nghiêm nghị của anh không cho cô mặc cả.
“Không rẻ hơn chút được sao? Tôi chỉ giãm bấn một tí thôi mà, dùng khăn lau là được ngay.”
Vũ Vân Hân nghĩ đến ba đứa con của mình, dù gì cũng phải có tiền để nuôi, không thể cứ vô lý đồng ý với anh ta như vậy đượ!
c“Không đền thì đợi giấy mời của luật sư đi.”
“.” Đúng là người có tiên thích nhất là dùng luật, Vũ Vân Hân bất lực thở dài: “Trả góp có được không?”
Gương mặt anh tuấn của Mục Lâm Kiên ngạo.
nghễ giương lên, nhìn dáng vẻ khó xử của cô: “Ừm?
“Vậy tôi trả góp thời hạn 60 tháng nhé!”
Thoáng chốc, gương mặt lạnh lùng lộ vẻ không vui, 60 tháng là như nào, ngộ nhỡ người phụ nữ này chạy mất thì sao?
Vô thức, ánh mắt anh nhìn xuống đôi chân trắng muốn của cô nổi hết cả da gà!
Mục Lâm Kiên đưa tay lên nhìn đồng hồ, đồng hồ hiển thị nhiệt độ trong phòng là 21.
Đột nhiên, đôi chân dài lại bước về phía cô lần nữa.
Khí thế uy nghiêm áp bức khiến Vũ Vân Hân cảm thấy mình như muốn tắt thở ngay trước mặt anh.
Cách 10cm, cô lo lắng anh sẽ nhận ra mình, bây giờ còn gần như vậy để làm gì, bị điên à?
Làn da mượt mà cảm nhận được cảm giác bị người khác chạm phải.
Vũ Vân Hân không lạnh mà run, không ngờ anh ta lại điềm nhiên chạm vào chân của cô!
Hành động đột ngột này khiến cô thoáng chốc nổ tung tại chỗ.
Ngày đầu tiên bị làm đã bị cấp trên giở thói dê xôm?
Cô kích động: “Anh… sao anh có thể… như thế với tôi”
Gương mặt lạnh lùng của Mục Lâm Kiên lại sát gần hơn, chỉ cần cựa người nhẹ một cái, đôi môi mỏng sẽ hôn lên mặt cô.
Vũ Vân Hân đờ người, không dám động đậy, cả người như hóa đá tại chỗ.
Hơi thở ấm nóng phả vào gò má trắng nõn của cô, cả người từ trên xuống dưới đều bị bao phủ bởi hương bạc hà của anh, bên tai vang lên giọng nói trầm thấp đầy từ tính: “Mặc kín vào”
Mục Lâm Kiểu lấy áo khoác chỗ trợ lý trùm lên đầu cô, che mất tâm mắt của Vũ Vân Hân.
Không đợi cô hoàn hồn lại, đám người đó đã đi vào thang máy, cô nghe thoang thoáng giọng Lục Tâm gọi điện thoại: “Tổng giám đốc Mục ra lệnh, điêu hòa trong tất cá các phòng ban không được dưới 26 độ, mọi người lập tức điều chỉnh nhiệt độ điều hòa tổng đi”
Vũ Vân Hân ngẩn người, thay cầm lấy áo khoác của Lục Tâm.
Thế này là thế nào? Đôi giày kia cân đền nữa không vậy?
“Ôi mẹ ơi, gan cô lớn thật đấy, lại dám giãm chân tổng giám đốc Mục, cô muốn hại chết tôi à?” Một người đàn ông trưng niên 40 tuổi lau mồ hôi lạnh, thở hắt nhìn Vũ Vân Hân: “Người mới à?”
“Vâng ạ.”
“Ngơ ngơ ngáo ngáo, gì mà nhà đầu tư chục tỷ, đúng thật là!” Người đàn ông lẩm bẩm, nhìn Vũ Vân Hân bằng ánh mắt khinh thường: “Từng tuổi này rồi còn không biết giữ gìn hình tượng? Chẳng trách già thế mà chưa gả cho ai”