Chương 1004

“Có.” Mục Lâm Kiên không biết xấu hổ mà nói.

Ba đứa bé cạn lời liếc xéo: “Bố không thể giống hình tượng một người bố được à?”

“Các con cũng không giống hình tượng con cái mà.”

Mùi thuốc súng nồng nặc như muốn dâng trào, vậy là Vũ Vân Hân che miệng Mục Lâm Kiên lại: “Bọn trẻ còn nhỏ, hôm nay em ở cùng con, anh ở đây một mình đi nhé!”

“Hôn.”

Không đợi Vũ Vân Hân tránh kịp, Mục Lâm Kiên đã kéo cô lại, hơi thở nóng ấm phả lên gương mặt non nớt của cô.

Mục Lâm Kiên nghiêng gương mặt đẹp trai.

Ba đứa bé thờ ơ nhìn người đàn ông này.

Bình thường bố chỉ động tay động chân với Búp Bê ở sau lưng chúng thôi, bây giờ lại ra tay ngay trước mắt.

“Không được hôn!” Bọn trẻ đồng thanh hét lên.



Vũ Vân Hân ở giữa cực kỳ khó xử.

“Không hôn không cho đi.” Mục Lâm Kiên lạnh giọng thách thức.

“Vậy chúng con cũng không đi!”

Nói xong, ba đứa bé leo lên giường ôm lấy anh, vô cùng thân thiết mà sáp gần lại mặt Vũ Vân Hân: “Chụt chụt!”

Cả ba hôn lên má Vũ Vân Hân.

Tình yêu đến từ ba đứa con trai, quả thật quá hạnh phúc!

Lúc này, đột nhiên Mục Lâm Kiên trở nên thừa thãi.

“Búp Bê, mẹ cũng hôn lại chúng con đi.” Vũ Vân Hân xoa xoa ba cái má thịt, hôn mỗi đứa một cái.

Từng giọng nói thân mật vang lên khiến trong lòng Mục Lâm Kiên thấy chua chua.

Dù có hung hăng, ngang ngược đến đâu đi chăng nữa thì anh vẫn không thể chịu được bầu không khí gia đình mẹ mẹ con con như thế này.



“Hôn hôn.” Đột nhiên Vũ Vân Hân đặt một nụ hôn nhẹ lên mặt anh.

Khoảnh khắc đó, mùa xuân như nở rộ.

Anh kích động đến mức buông lỏng tay, Vũ Vân Hân rời khỏi vòng tay anh: “Chúng ta đi thôi.”

Ba đứa nhỏ ngoan ngoãn xuống giường, nắm tay Vũ Vân Hân, Màn Thầu kéo Vũ Vân Hân đang đi phía sau, bốn mẹ con nối đuôi nhau đi.

“Bố phải ngoan ngoãn nha. Không được khóc lóc đau lòng đâu đấy. Nếu sợ thì cũng đừng gọi điện cho bọn con nha.”

Còn nghĩ ba đứa bé ngoan ngoãn hiểu chuyện, ai ngờ cuối cùng thả lại một câu khiến Mục Lâm Kiên chỉ biết lặng im.

“Tổng giám đốc Mục, lần này cô Vũ quay về căn hộ.” Lục Tâm dựa vào định vị tài xế gửi để báo lại cho Mục Lâm Kiên.

“Ừ.”

Anh cũng đoán được người phụ nữ lúc nào cũng xa cách này sẽ làm như vậy, bao giờ cũng là tình yêu kéo giãn mối quan hệ giữa hai người họ.

Về đến tiểu khu cũng đã mười một giờ đêm, đa số hàng xóm đều đã ngủ rồi.