Chương 90: Tô tướng quân đã chết

Rốt cuộc lời của tiến sĩ Gấu làm Cẩu Bất Lý đổi sắc.

“Mẹ?”

Nước mắt Nguyễn Kiều Kiều rơi như bão táp,



nghe được giọng Cẩu Bất Lý rồi,



vội vàng muốn

đi

ra.

không

biết có phải ông trời nghe được lời kêu gọi của



không, cuối cùng



từ phòng tối

nhỏ

đi

ra.



có thể nhìn thấy Cẩu Bất Lý ở trước mặt.

“Cẩu Bất Lý!”

Cẩu Bất Lý quay đầu lại, vẻ mặt kinh ngạc.

“Mẹ?”

“Là mẹ.” Nguyễn Kiều Kiều muốn nắm lấy cậu, nhưng bàn tay lại xuyên qua người cậu.

“Mẹ, mẹ

đã

trở về.” Cẩu Bất Lý vươn tay muốn bắt lấy

cô, song lần nào cậu cũng chỉ bắt được

không

khí.

“Mẹ, mẹ.”

“Mẹ đây, thực

sự

là mẹ đây.”

Nguyễn Kiều Kiều rơi nước mắt như mưa,



rất muốn ôm Cẩu Bất Lý, sờ đầu cậu, mọi chuyện đều

không

phải lỗi của ai hết, sinh lão bệnh tử vốn là lẽ thường tình.

Cậu

không

cần làm nhiều thế.

Có điều,



không

bắt được cậu,



vươn tay ra chỉ có thể tóm lấy gió.

Bên tai còn nghe được giọng

nói

hoảng sợ của tiến sĩ Gấu, “Nguy rồi, đại nhân xảy ra chuyện rồi. Hồn phách của



Mèo sắp tan biến!”

Nhưng vào lúc này, Nguyễn Kiều Kiều phát

hiện

ánh mắt Cẩu Bất Lý lộ vẻ sợ hãi, cậu làm gì tỏ vẻ sợ hãi tới vậy.



cúi đầu, phát

hiện

thân thể mình từ

trên

xuống dưới

đang

từ từ biến mất.



——

không

có Tô Tầm,



phải biến mất ư!

Tiến sĩ Gấu

nói, Tô Tầm dùng mạng buộc hồn của

cô, nếu



bắt đầu hồn bay phách lạc,

thì

có nghĩa là

anh

đã

chết.

anh

đã

chết?

không



không

thể, biết mình

sẽ

chết còn sắp xếp cho tiến sĩ Gấu trấn hồn



trong thời gian ngắn ngủi, an bài xong xuôi hết rồi lại chết.

“cô

Mèo ơi,



mau trở lại đây, tôi vẫn có thể gắng gượng chịu đựng thêm

một

thời gian,



mau trở lại đây!”



quay đầu lại, nhìn gương mặt mập mạp của tiến sĩ Gấu,



vươn tay ra, bàn tay

đã

dần dần trong suốt,

Cuối cùng



đã

hiểu,



đi

ra

thì

không

thể trở về được nữa.

Nguyễn Kiều Kiều lắc đầu, cười

nói: “không

được, tôi trở về

không

được. Ông cũng khó chịu

không

phải sao?”

Cuối cùng,



tới trước mặt Cẩu Bất Lý, tay hư ảo giơ lêи đỉиɦ đầu cậu.

“Cẩu Bất Lý, đừng sợ, đừng sợ được

không? Mẹ luôn ở đây, luôn luôn dõi theo con.”

“Mẹ... mẹ đừng

đi, mẹ đừng

đi...”

“Ngoan, là mẹ

không

tốt. Mẹ

không

dạy con rằng, sinh lão bệnh tử là quá trình sinh mạng ắt phải trải qua. Đừng sợ, cũng đừng tiếc nuối. Giai đoạn mẹ ở bên con

đã

kết thúc, giai đoạn kế tiếp phải tự mình con

đi

rồi.”

“Mẹ...”

Tốc độ tan biến của Nguyễn Kiều Kiều rất nhanh, nhanh đến mức



còn muốn

nói

gì đó, nhưng

không

kịp nữa.

Ngày ấy, bức tranh cuối cùng



nhìn thấy là Cẩu Bất Lý khóc lóc chạy nhanh về phía

cô, cái đuôi xù của cậu lay động ở phía sau giống như

một

ô dù to to.

Đứa con trai ngốc nhà



ấy, bị



nuôi thành đứa trẻ nhạy cảm có tâm tư hắc ám rồi. Song,



ràng



không

muốn như thế.

Nguyễn Kiều Kiều cho rằng mình

sẽ

hồn bay phách lạc. Làm người, sau khi biến thành

một

hồn phách là

một

thể nghiệm mới,

hiện

tại



hồn bay phách lạc xuyên qua bóng đêm cũng là

một

thể nghiệm mới nữa.

Hay hồn bay phách là cái dạng này?

Nguyễn Kiều Kiều dọc theo con đường tối,

một

mực

đi

thẳng về phía trước.



chẳng biết mình

đã

đi

bao lâu, ban đầu là

một

vùng tăm tối, song dần dần, phía trước mơ hồ có ánh sáng truyền tới.

Trong bóng tối, ánh sáng là ngọn đèn chỉ đường duy nhất.



tăng tốc về hướng ánh sáng kia.

Ánh sáng đến gần rồi,



nhìn thấy cái gì?

Tô Tầm và mẹ

anh.

“Rốt cuộc bị tao bắt được rồi. Tô Tầm, lần này cuối cùng mày

đã

có thể bị tao nuốt!”

Mẹ Tô Tầm biến chưởng thành trảo nhào vào Tô Tầm

trên

mặt đất.

“không

được!”

Nguyễn Kiều Kiều quýnh lên, toàn thân xuất ra

một

luồng sức mạnh, mà luồn sức mạnh này khiến



mạnh mẽ nhào tới trước mặt mẹ Tô Tầm, bắt lấy bà ta.

“Mày làm cái gì đó?”

“Bà... sao bà còn ở đây?”

“Tao

không

ở đây

thì

nên ở đâu?”

Mẹ Tô Tầm định lui về sau, nhưng bị Nguyễn Kiều Kiều bắt được móng vuốt. Linh hồn và linh hồn giằng co xâu xé, hóa ra là cái dạng này, hình như sức lực toàn thân

đã

trở lại.

Nguyễn Kiều Kiều tóm lấy mẹ Tô Tầm, trong lòng chỉ nghĩ tới

một

việc,

không

được để bà ta cắn nuốt

anh,



chỉ cảm thấy sức lực toàn thân càng lúc càng lớn, mà nét mặt của bà ta càng ngày càng oán hận và

không

cam lòng.

“Mày buông tao ra!”

“Tôi

không

buông!”

“Con khốn! Mau buông tay tao ra!”

“Tôi

không

buông!”

Dù sao



đã

là linh hồn rồi, cũng chả sợ gì nữa. Kết quả xấu nhất chỉ là tan biến thôi. Nguyễn Kiều Kiều mạnh mẽ túm mẹ Tô Tầm.

Đúng lúc này, chuyện kỳ quái xảy ra.



cảm thấy mình càng lúc càng có sức lực, mà mẹ Tô Tầm

thì

phát ra tiếng kêu thảm thiết bén nhọn, sau đó vỡ thành sao, tan biến trước mặt

cô.

“Bị sao vậy trời?”

Nguyễn Kiều Kiều nhìn lòng bàn tay trống

không, “Bà ta

đi

đâu rồi?”

“Khụ khụ...”

Phía sau, giọng Tô Tầm khẽ truyền đến, “Em nuốt bà ta rồi.”

“...” Đừng

nói

kiểu khẩu vị nặng như thế được

không?

Tô Tầm vỗ ngực, giọng mang theo nụ cười trào phúng, “Đúng là

không

ngờ đấy, bà ta nuốt hồn của Tô tướng quân, còn chưa kịp tiêu hóa lại muốn nuốt trọn

anh, quả

thật

sơ suất quá.

đã

không

kịp tiêu trái lại còn bị

một

người từ ngoài đến như em nuốt ngược lại, quả là

một... kết cục tốt.”

Nguyễn Kiều Kiều

không

ngờ lại diễn ra chuyện như vậy.

hiện

tại



chỉ quan tâm

một

vấn đề.

“Bà ta muốn nuốt hồn của

anh?

anh

chết rồi ư?”

Tô Tầm ngẩng đầu, sắc mặt kỳ quái nhìn

cô, “anh

chết rồi em rất vui hả?”

“Vui cái đầu

anh!” Nguyễn Kiều Kiều chợt nhào vào lòng Tô Tầm, khóc lớn, “anh

thực

sự

vẫn cho rằng em muốn làm linh hồn sao!

không

thể ăn

không

uống, mỗi ngày chỉ bay tới bay lui trong

không

trung

không

bằng nổ tung

đi! Tên khốn nhà

anh!

không

phải

anh

nói

phải cứu em sao! Tại sao ngay cả

anh

cũng chết!

anh

chết rồi em tính sao bây giờ! Em còn muốn sinh Cẩu Muội cho

anh

nữa! Giờ xong rồi phải làm sao đây? Lẽ nào cả đời chỉ có thể làm

một

linh hồn ư?”

Nguyễn Kiều Kiều càng nghĩ càng cảm thấy đáng buồn.



có thể sờ đc Tô Tầm,





một

linh hồn mà có thể sờ được

anh

thì

anh

không

phải chết chứ là cái gì?

Nhưng mà tại sao

một

hồn phách vẫn ấm áp thế?

“Nhờ em ban tặng, nên

anh

chỉ là

một

linh hồn tạm thời xuất ra ngoài thôi, vẫn chưa chết.”

“Hả...”

Nguyễn Kiều Kiều mở mắt ra, nước mắt dán đầy mặt, ngây ngẩn cả người.

“anh

nói

cái gì?”

Tô Tầm lau nước mắt cho

cô, ánh mắt dịu dàng, “Đáng lẽ

anh

cũng cho rằng

anh

đã

chết. Nhưng

không

ngờ phút cuối bà ta lại vì tranh đoạt hồn phách của Tô tướng quân, trời xui đất khiến dẫn sinh hồn của

anh

ra, cũng làm

anh

tránh được

một

kiếp.

hiện

tại em để

anh

nghỉ ngơi tí,

anh

phải trở về rồi.”

“thật

ư?”

Nguyễn Kiều Kiều nắm chặt Tô Tầm, nước mắt giàn giụa, “anh

sẽ

không

chết?”

“không

chỉ

anh

không

chết, mà em cũng vậy.” Tô Tầm nắm ngón tay, ý chí chiến đấu sôi sục, “Đợi

anh

trở về giải phẩu Liễu Như Yên, đảm bảo làm em sống lại.”

“...”

nói

nghe máu tanh bạo lực quá! Nhưng



thích!

Bên ngoài vang lên tiếng ầm ầm, Nguyễn Kiều Kiều ngẩng đầu, “Đó là cái gì?”

Tô Tầm: “Có lẽ là bọn Cẩu Bất Lý tìm tới rồi?”

“anh

phải trở về sao?”

“Ừm.”

Tô Tầm lười biếng kéo tay



không

muốn buông ra, “Lâu rồi

không

nắm tay em, nhớ quá!”

“Bớt

nói

nhảm

đi, mau quay lại

đi!”

Nguyễn Kiều Kiều lau nước mắt, căm hận

nói: “Lần sau còn để em bay tới bay lui nữa, em nghỉ chơi!”

Tô Tầm nắm tay

cô,

nhẹ

nhàng cầm, “đi

thôi, cùng nhau trở về.”

“Hả?”

“không

về cơ thể

anh, em tưởng em còn có thể bay

đi

đâu?”

Khi đó, Nguyễn Kiều Kiều chỉ cảm thấy thân thể trầm xuống,



lần nữa trở về căn phòng tối

nhỏ.



hơi sợ, lúc này bên tai vang lên giọng

nói

của Tô Tầm.

“Đừng sợ.”

Giọng

nói

này cho



sức mạnh vô cùng an bình trong bóng đêm.



phát

hiện

mình thực

sự

không

còn sợ nữa.

“Vâng, em

không

sợ.”

Tô Tầm

không

nói

gì thêm,



tựa vào căn phòng tối

nhỏ, lẳng lặng nghe

âm

thanh bên ngoài.

“Mẹ ở đâu! Ông giấu mẹ tôi ở đâu?”

“Cẩu Bất Lý ơi, cậu dừng tay ngay! Đại nhân cứ tiếp tục như vậy

sẽ

chết đó!”

“Ai quan tâm ông ta sống hay chết! Mẹ tôi đâu! Mẹ tôi

đi

đâu rồi! Ông

đã

không

chết,

thì

mẹ tôi

đang

ở đâu?”

“Trời ơi...” Tiến sĩ Gấu luống cuống tay chân, “Tôi

nói

nè thằng nhóc thối, cứ tiếp tục làm thế, đại nhân chết rồi

thì

mẹ cậu đừng hòng quay lại!”

“Ông...”

Sau đó, chẳng còn

âm

thanh nào nữa, tất cả đều yên lặng hẳn.

Đúng, yên lặng

thật

tốt.

Lần này Tô Tầm từ quỷ môn quan trở về, còn xách thủ cấp của Tô tướng quân. Chuột Đệ và Mèo Đen cầm thủ cấp của Tô tướng quân, cộng thêm hành động công phá thành Tây Bắc,

đã

bình định phản loạn.

Dựa theo thỏa thuận, Tô Tầm gϊếŧ Tô tướng quân, thu hồi thành Tây Bắc

thì

Lý Tuyển

sẽ

theo ước hẹn đưa Liễu Như Yên tới.

Nhưng Cẩu Bất Lý

đã

dẫn Liễu Như Yên về từ lâu, cùng tiến sĩ Gấu đưa đến núi Tuyết.

Khi Tô Tầm xách thủ cấp của Tô tướng quân đưa cho Lý Tuyển,

hắn

nhịn

không

được gọi

anh

lại.

“Cậu biết tại sao tôi để Cẩu Bất Lý dẫn Liễu Như Yên

đi

không?”

Bước chân của Tô Tầm

không

dừng lại.

“Tôi và Cẩu Bất Lý đều

không

ngờ mạng cậu lớn như vậy. Có điều, cậu thực

sự

rất giống Tô tướng quân, cho tới bây giờ đều

không

phải là

một

người cha tốt, dù bị con trai ruột của mình đâm

một

nhát, nét mặt của cậu vẫn hờ hững.”

“nói

đủ chưa?” Tô Tầm quay đầu lại nhìn Lý Tuyển, “Tôi có phải người cha tốt hay

không, chẳng liên quan gì tới

anh. Liễu Như Yên do nó dẫn

đi

hay tôi dẫn

đi

đều như nhau.

anh

chỉ cần biết

một

chuyện, cả con trai ruột còn

không

gϊếŧ nổi tôi, huống chi là

anh!”

nói

xong, Tô Tầm sải bước ra ngoài cổng.

Để lại Lý Tuyển với vẻ mặt bí hiểm, thuộc hạ đắc lực của

hắn

ở bên cạnh nhìn vẻ mặt ông chủ mình, nhất thời tiến lên phía trước.

“Ông chủ, tôi thấy tên Tô Tầm này

không

thể giữ lại.”

“Tôi biết chứ.” Lý Tuyển phất tay, có chút buồn bực mất tập trung, “Nhưng tạm thời

không

thể động vào cậu ta. Cậu ta là đại công thần bình định phản loạn, nếu giờ động vào cậu ta,

sẽ

làm trái lòng người. Chẳng qua...” Lý Tuyển vuốt cằm, “Tôi còn nhiều thời gian mà, nếu cậu ta có

một

nhược điểm lớn tới thế, tôi cũng

không

lo chả tìm được cơ hội đối phó.”