“Chị dâu, lời chị vừa nói tôi sẽ coi như không nghe thấy. Dù sao, chị cũng mãi là chị dâu của Hàn Tranh."
Nói xong, Mộ Vi Lan rời đi với một nụ cười nhẹ.
Hướng Nam Tây đứng tại chỗ, sắc mặt tái ngắt, đầu ngón tay cắm vào trong lòng bàn tay.
Cho dù cô ta là chị dâu của Hàn Tranh thì đã sao. Chỉ cần vị trí quan trọng nhất trong trái tim của Hàn Tranh luôn để dành cho cô ta là được. Mộ Vi Lan cho dù chiếm lấy vị trí vợ của Hàn Tranh thì cũng có thể thay đổi được gì chứ?
Mộ Vi Lan bước trên đôi giày cao gót ra khỏi phòng tắm, va vào Phó Hàn Tranh.
Cô nhanh chóng nói: “Bây giờ đã rất muộn rồi, có thể đưa tôi về nhà được không?"
Phó Hàn Tranh nhìn cô chằm chằm khiến cô nổi cả da gà, sau đó anh nói: "Tối nay đừng về nữa, ở lại đây đi. Sáng mai tôi đưa cô về thu dọn đồ đạc."
"Phó Hàn Tranh....tôi cần thời gian thích nghi.”
“Hử?”
Anh lạnh lùng nhìn cô giống như đang chất vấn: “Không cần căn biệt thự nữa?"
Giọng nói hơi khó chịu vừa nãy của cô lập tức nhẹ nhàng lại, cô chạm vào cổ, cắn môi ngập ngừng đồng ý: “Được thôi, nhưng mà tối nay tôi ngủ ở đâu?"
“Vợ chồng, tất nhiên là phải ngủ chung một phòng.”
Trái tim cô nảy lên, lẽ nào, cô phải ngủ cùng một giường với anh?
Khi Mộ Vi Lan ngồi lên chiếc giường êm ái trong phòng của Phó Hàn Tranh, lắng nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, trái tim cô như tê dại, vô cùng hồi hộp.
Cô thậm chí còn sinh em bé rồi, còn sợ điều gì nữa chứ?
Cô không biết mình đã hít bao nhiêu hơi thở sâu, cửa phòng tắm bất ngờ mở ra, cô vô thức nhìn qua
Người đàn ông đi chân trần và đôi chân dài thon thẳng. Vòng eo của anh được quấn quanh bởi chiếc khăn tắm trắng. Những đường cong và cơ bắp như được khẳng trên bộ ngực săn chắc và khỏe khoắn. Thân hình của anh còn đẹp hơn người mẫu nam hàng đầu, vô cùng hoàn hảo.
Đặc biệt là khi những giọt nước trên mái tóc đen trượt xuống xương đòn, rồi trượt dọc theo ngực xuống cơ bụng dưới, rồi cuối cùng biến mất trong chiếc khăn tắm...
Cô chỉ nghĩ ra được hai từ để miêu tả nó, gợi cảm.
Và kiểu gợi cảm này không phải là sự gợi cảm đầy khiêu gợi của một người phụ nữ, mà là sự gợi cảm hoang dã được tỏa ra bởi một người đàn ông trưởng thành quyến rũ.
Trên người Phó Hàn Tranh, có thể nhìn thấy hai tính khí trái ngược nhau hòa quyện vào nhau, Mộ Vi Lan nuốt nước bọt, chỉ cảm thấy khô miệng, tim cô đập nhanh hơn.
Anh lấy khăn lau mái tóc ướt của mình và bước đến bên cạnh giường. Khi Mộ Vi Lan ngửi thấy mùi sữa tắm nam thanh mát, cô vô thức dịch chuyển cái mông, ngập ngừng hỏi: “Tôi, hay là tối nay tôi ngủ dưới sàn?”
Cánh tay anh đang lau tóc ngưng lại, đôi mắt ướt nhìn xuống khuôn mặt nhỏ bé của cô, đôi môi khẽ nhếch lên, cười một cái: “Đã không có hứng thú với chuyện tìиɧ ɖu͙©, còn sợ ngủ chung giường với đàn ông?"
"...Anh Phó tự do phóng túng, cuộc sống riêng tư vô cùng phong phú, tôi sợ anh không thể kiểm soát được bản thân."
Câu nói này, nửa đùa, nửa nghiêm
Phó Hàn Tranh cau mày: “Cô đang tức nói cuộc sống riêng tư của tôi hỗn loạn?”
Tiểu Đường Đậu nói anh thường xuyên đưa phụ nữ lạ về nhà qua đêm, còn Hướng Nam Tây lại nói anh khiến rất nhiều người phụ nữ mang thai, đây lẽ nào không phải là cuộc sống riêng tư rất hỗn loạn sao?
Nhưng Phó Hàn Tranh là “kim chủ" của cô, cô không dám đánh giá quá nhiều về lối sóng của anh, vội vàng giải thích: “Tôi không nói như vậy nhé, ý tôi là...”
Đôi môi của cô dưới ánh đèn ấm áp, toát lên vẻ quyến rũ đặc biệt của người phụ nữ nhỏ bé. Phó Hàn Tranh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt tối hơn, bất chợt nhớ lại cái đêm của ba năm trước.
Vẻ không thành thục của cô, căng cứng của cô, xinh đẹp của cô....
Nhất thời, máu nóng đổ dồn xuống cơ bụng dưới, cơ thể căng cứng.
Mộ Vi Lan vẫn chưa giải thích xong, vòng eo thon gọn của cô đột nhiên bị một bàn tay lớn siết chặt. Sau đó, đôi môi trở nên nóng bỏng!
Đôi môi mỏng của anh quấn lấy đôi môi của cô. Nhiệt độ nóng bỏng làm tăng thêm độ giòn nóng, mùi vị của nước bọt và hoocmon nam tính mạnh mẽ bao quanh cô trong giây lát. Cô mở mắt, thậm chí quên vùng vẫy, để mặc nụ hôn mạnh mẽ đó thống trị trong miệng cô.
"Um..."
Oxy trong phổi dường như bị anh rút cạn, cô muốn đẩy anh ra, nhưng cũng dần tê liệt...
Cho đến khi đôi mắt lạnh lùng của anh mở ra, môi anh khẽ nhếch lên, nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng thất thần của cô, cười nhạo nói: “Không hứng thú với chuyện tìиɧ ɖu͙© còn tận hưởng nụ hôn này như vậy?"
Mộ Vi Lan sững sờ, ngay lập tức phản ứng lại, người đàn ông này rõ ràng đang trêu chọc cô!
Khi cô bắt gặp đôi mắt trong veo nhuốm đầy du͙© vọиɠ của anh, cô mỉm cười và nói: “Chẳng phải anh Phó cũng rất hưởng thụ nụ hôn này sao?"
Cô quay người, thẹn thùng bước vào phòng tắm, dựa vào cánh cửa phòng tắm, thở dốc, giơ tay, dùng lực xoa đôi môi bị anh hôn đến tê dại và nóng bỏng. Tim cô đập mạnh dữ dội, ngực phập phồng nhấp nhô, nhưng lại vô thức hồi tưởng lại nụ hôn nóng bỏng đó. Cô và Phó Hàn Tranh, rõ ràng là lần đầu tiên hôn nhau, tại sao lại cảm thấy quen thuộc đến vậy?
"Cộc cộc cộc.”
Bên ngoài phòng ngủ, một tiếng gõ cửa vang lên.
Bên ngoài cửa, giọng nói của Hướng Nam Tây vang lên: “Hàn Tranh, là tôi. Cô Mộ ngày đầu đến ở, tôi thấy cô ấy không đem theo hành lý, sợ cô ấy không có để thay. Tôi lấy bộ ngủ của tôi cho cô ấy."
Phó Hàn Tranh mở cửa, trả lời một cách thờ ơ: “Không cần, cô ấy mặc tạm của tôi là được rồi."
Hướng Nam Tây nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, những ngón tay ôm bộ đồ ngủ dần siết chặt, nhưng vẫn mỉm cười dịu dàng: “Hàn Tranh, cô ấy mặc của anh có phù hợp không?"
“Cô ấy là người phụ nữ của tôi, mặc đồ của tôi, sao lại không phù hợp."
Hướng Nam Tây cắn môi, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt điềm tĩnh của anh, im lặng một lúc rồi nói: "...Được."
Trong phòng tắm, Mộ Vi Lan tắm nước lạnh một lúc mới hạ nhiệt độ xuống.
Đợi khi cô tắm xong, cô mới phát hiện mình không đem theo đồ ngủ vào.
Cô liếc nhìn xung quanh, trong phòng tắm chỉ có một chiếc khăn tắm duy nhất đã bị Phó Hàn Tranh dùng rồi. Còn cô bây giờ chỉ có thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bước ra khỏi phòng tắm để lấy quần áo bên ngoài...
Nhưng... Phó Hàn Tranh vẫn đang ở trong phòng ngủ!
Cô đứng trong bồn tắm do dự có nên tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ra ngoài, hay là để Phó Hàn Tranh mang đồ vào. Lúc này cánh cửa phòng tắm đột nhiên bị đẩy ra.
Ánh mắt anh điềm tĩnh, nhìn cơ thể trắng mịn mềm mại của cô, kiểm tra từ trên xuống dưới, cuối cùng nhìn xuống những vết rạn trên bụng của cô nông đến mức gần như biến mất.
Mộ Vi Lan vội vàng che mặt, rồi lại che xuống dưới, khuôn mặt đỏ ửng.
"Anh, anh...ra ngoài!"
Phó Hàn Tranh lại vô cùng trầm lặng, anh ném chiếc áo sơ mi của mình lên bệ rửa mặt, đôi mắt đen nhìn cô chăm chú: “Một người phụ nữ đã từng sinh con rồi mà chuyện này vẫn còn ngại ngùng như vậy?"
Mộ Vi Lan đứng dưới vòi hoa sen, đôi mắt run rẩy dữ dội.