Trong phòng sách, một mùi long diên hương bay lên phảng phất, Phó Chính Viễn nắm cây gậy, giọng nói uy phong: “Cô gái đó, thực sự là mẹ ruột của Tiểu Đường Đậu sao?"
Phó Hàn Tranh đưa kết quả so sánh DNA cho Phó Chính Viễn: “Bố không tin thì có thể xem kĩ cái này. Đây là kết quả xét nghiệm DNA”
Phó Chính Viễn cầm lấy, liếc nhìn kết quả, giống nhau đến 99%.
Như vậy là....Mộ Vi Lan thực sự là mẹ ruột của Tiểu Đường Đậu?
Ông gật đầu, giống như một sự thỏa hiệp: “Nếu cô ấy đã là mẹ ruột của Tiểu Đường Đậu, hai người kết hôn ta không có ý kiến gì. Nhưng lai lịch của cô gái này không rõ, ta không yên tâm. Ngày đó cô ấy có thể làm chuyện mang thai hộ..."
Phó Hàn Tranh trực tiếp ngắt lời ông, khẽ mím môi và nói: “Thân thế của cô ấy, đối với con không quan trọng. Chỉ cần cô ấy có thể chăm sóc tốt Tiểu Đường Đậu là đủ rồi."
Ông Phó cau mày: “Sao, con cưới cô ấy là vì Tiểu Đường Đậu? Như vậy là con không có tình cảm với cô ấy?"
“Bố, con cưới ai với bố cũng đều như nhau, bố không cần lo lắng cho con."
"..Con! Con đang nói cái gì vậy!"
“Bố, nếu không có gì khác, chúng ta xuống ăn tối đi."
Phó Chính Viễn không làm gì được anh. Phó Hàn Tranh từ nhỏ đến lớn, mọi quyết định của anh đều không có ai có thể làm chủ được anh, ông Phó thở dài nói: “Được rồi, nhưng mà Phó Hàn Tranh, bây giờ ta nhất thời vẫn chưa thể chấp cô ấy được.”
Phó Hàn Tranh đưa tay nới lỏng chiếc cà vạt trên cổ và nói: “Cô ấy là vợ của con chứ không phải vợ của bố, bố có chấp nhận hay không cũng không quá quan trọng."
Phó Chính Viễn suýt nữa nôn ra máu: “Thằng nhóc này!"
Trong phòng trẻ em trên tầng 2, Tiểu Đường Đậu đưa Mộ Vi Lan vào phòng của mình, cô bé tự hào giới thiệu những con búp bê trong phòng mình.
Trên giường, bầy đầy những con lợn hồng.
“Đường Đậu, con thích lợn hồng sao?”
“Vâng! Đúng rồi, Mộ Mộ, tên thật của con là Phó Mặc Trành!"
“Ừm, cái tên này hay đấy. Là bố đặt cho con sao?"
Cô bé gật đầu, bất ngờ nắm lấy tay Mộ Vi Lan và ngồi trên chiếc giường êm ái của cô bé, nghiêm túc hỏi: “Mộ Mộ, cô thực sự sẽ kết hôn với bố con sao?”
Mộ Vi Lan do dự một lát và gật đầu: “Đúng vậy, chẳng phải con muốn cô làm mẹ của con sao? Sao vậy, con hối hận rồi ư?"
Cô bé lắc đầu, chu mỏ nói: “Mặc dù con rất thích Mộ Mộ, nhưng các bạn đều nói, mẹ kế đều rất hung dữ. Mộ Mộ, cô sẽ sinh em bé với bố con chứ?"
Nếu Mộ Mộ sinh em bé với bố, chắc chắn sẽ không thích cô bé nữa.
Mộ Vi Lan xoa đầu cô bé: “Đương nhiên là không rồi, chúng ta có Tiểu Đường Đậu là đủ rồi."
Cô bé cười toe toét, vô cùng ngây thơ: “Thật vậy sao?"
Mộ Vi Lan nhìn cô bé cười rạng rỡ, nhớ đến đứa bé cô sinh ra ba năm trước, có một chút thất thần.
Cánh cửa phòng trẻ em được mở ra: "Hai người đang nói chuyện gì vậy?"
Phó Hàn Tranh mở cửa ra, nhìn thấy hai người đang ngồi trên giường chơi con lợn hồng.
Mộ Vi Lan đứng dậy, có chút không thoải mái xoa gáy, Phó Hàn Tranh liếc nhìn cô và nói: "Xuống ăn tối thôi.”
Tiểu Đường Đậu nắm lấy tay Mộ Vi Lan và đi đến trước mặt Phó Hàn Tranh, sau đó lại đưa bàn tay nhỏ cho Phó Hàn Tranh: “Bố cũng nắm tay.”
Tiểu Đường Đậu đứng ở giữa, Phó Hàn Tranh đi bên trái, Mộ Vi Lan đi bên phải. Khi đi xuống cầu thanh, hình ảnh “một nhà ba người" nắm tay hòa thuận đi xuống xuất hiện trong mắt Hướng Nam Tây.
Sau khi ngồi xuống, bữa tối chính thức bắt đầu.
Ông Phó ngồi ở vị trí chính giữa, sau một hồi im lặng cuối cùng cũng nói: "Hai người đã nhận giấy kết hôn rồi, định khi nào tổ chức đám cưới?”
Mộ Vi Lan tay cầm đũa hơi cứng lại.
Tổ chức đám cưới?
Phó Hàn Tranh đeo găng tay dùng một lần, lột vỏ tôm một cách duyên dáng: “Bố, con và Vi Lan không định tổ chức đám cưới.”
Ông Phó nhíu mày.
Đôi mắt của Hướng Nam Tây nhìn quanh hai người, hãy nhếch môi lên: "Hàn Tranh, em định bí mật kết hôn với cô Mộ sao?"
Phó Hàn Tranh đưa con tôm đã bóc vỏ vào bát của Tiểu Đường Đậu, phản ứng điềm tĩnh và lạnh lùng: “Bí mật kết hôn tránh được nhiều phiền phức, em không thích khoa trương."
Nụ cười trên môi Hướng Nam Tây càng đậm hơn.
Mộ Vi Lan cẩn thận dùng bữa tối, khi Phó Hàn Tranh gắp trứng cho Tiểu Đường Đậu, cô bé nhíu mày lắc đầu và hậm hực: “Bố, trong này có ớt."
Phó Hàn Tranh cau này: “Dì Lan, sao hôm nay lại bỏ ớt xanh vào trứng?”
Dì Lan xin lỗi: “Cậu chủ, thật xin lỗi, tôi quên mất cô chủ bị dị ứng với ớt xanh. Lần sau tôi sẽ chú ý, tôi đi làm phần khác cho cô chủ đây."
Mộ Vi Lan giật mình, thật là trùng hợp, cô cũng bị dị ứng với ớt xanh.
Tiểu Đường Đậu ngồi bên cạnh Mộ Vi Lan chu miệng hỏi: “Mộ Mộ, cô có thích ăn ớt không?"
“Cô cũng không thích."
Cô bé mở to mắt hỏi cô: “Tại sao vậy? Đường Đậu không thích là bởi vì Đường Đậu ăn ớt sẽ bị ngứa!"
“Cô cũng giống như con, ăn ớt xanh cũng sẽ bị phát ban."
Đôi mắt của Phó Hàn Tranh tối lại.
Ông Phó nói: “Hóa ra dị ứng ớt xanh là do di truyền à, Đường Đậu, đây, không ăn được ớt xanh thì ăn miếng thịt nào."
Hướng Nam Tây gắp miếng trứng cho con trai và cười: “Bố, rất nhiều người bị dị ứng với ớt xanh, không nhất thiết phải là di truyền từ mẹ. Giống như rau thơm, Hàn Tranh không thích ăn, Tiểu Hàm cũng không thích ăn."
Phó Trạch Hàm gật đầu, tò mò hỏi Phó Hàn Tranh: "Chú, chú cũng không ăn thích ăn rau thơm à?"
Phó Hàn Tranh đáp lại một tiếng.
Mộ Vi Lan cúi đầu im lặng dùng bữa, cảm thấy lời nói của Hướng Nam Tây có chút kỳ lạ.
Trong lúc cô đang suy ngẫm, lại nghe thấy tiếng của Phó Hàn Tranh vang lên: “Chị dâu, thứ hai tuần sau Vi Lan đến bộ phận của chị làm, mong chị hãy quan tâm nhiều hơn.”
"Hả...?"
Cô bất ngờ ngẩng đầu nhìn Phó Hàn Tranh, chuyện này sao anh lại không thảo luận với cô?
Phó Hàn Tranh liếc nhìn cô đầy ẩn ý: "Chẳng phải trước đây em muốn đến bộ phận sáng tạo làm nhà thiết kế sao?"
Vậy là, Hướng Nam Tây là giám đốc của bộ phận sáng tạo mỹ thuật?
Sắc mặt Hướng Nam Tây trầm xuống, mím môi và nói: “Hàn Tranh, như vậy không tốt lắm, cô ấy không phỏng vấn, tự dưng lại đến bộ phận sáng tạo, các đồng nghiệp khác..."
"Trường hợp như vậy ở Phó Thị cũng không phải là ít, không có chuyện gì đáng kinh ngạc cả."
Phó Hàn Tranh đã nói như vậy, Hướng Nam Tây cũng không thể từ chổi: “Cô Mộ, vậy thứ hai cô đem tài liệu đến bộ phận sáng tạo báo danh đi, đến lúc đó tôi sẽ sắp xếp nhân sự giúp cô làm thủ tục."
Sau bữa tối, Mộ Vi Lan đi vào phòng tắm. Khi bước ra, đυ.ng mặt Hướng Nam Tây.
“Chị dâu.”
"Không cần gọi tôi là chị dâu, có thể rất nhanh cô sẽ không là bà Phó nữa. Hàn Tranh thậm chí còn không muốn tổ chức đám cưới, điều đó đủ để cho thấy anh ấy không muốn người ngoài biết mối quan hệ của cô và anh ấy là vợ chồng.”
Mộ Vi Lan mỉm cười: “Hàn Tranh chỉ là không thích khoa trương mà thôi.”
Mộ Vi Lan đi ngang qua cô ta, khi đi ngang qua người cô ta, chỉ nghe thấy tiếng cười đầy khıêυ khí©h của Hướng Nam Tây: “Thật vậy sao? Nhưng khi Hàn Tranh học đại học, anh ấy xếp nến thành hình trái tim dưới kí túc xá nữ để tỏ tình với tôi trước mặt tất cả mọi người, đây là khiêm tốn sao?"
Mộ Vi Lan chững lại.