Chương 52: Mất Lòng

"Anh đến nhà tôi còn mang theo súng để làm gì?"1

Kiều Mặc thắc mắc lặng lẽ quay sang nhìn chăm chú vào khuôn mặt tuấn mỹ hệt như con nai vàng ngơ ngác giữa rừng xanh bạc ngàn.

Hắn cứ thế để yên cho cô mặc sức phát huy tính to mò. Động chạm không đủ còn dùng lực siết thật mạnh như đang tìm hiểu hình dạng của thứ đó.

Sống nhiều năm như thế, đây chính là lần đầu hắn bị người khác làm nhục giữa thanh thiên bạch nhật giữa bàn dân thiên hạ như vậy.

Tuy là ở bên dưới bàn ăn có thể tránh được tầm mắt của người ngồi đối diện. Nhưng hiện tượng sinh lý của hắn cũng không thể 1 phút 2 phút liền hết.

"Thứ đó tôi không thể để ở nhà được."

Hoài Nam vội vàng phản ứng, hắn đưa tay xuống muốn ngăn cản hành động phi lễ của cô nhưng lại bị ánh mắt như phi đao của Kiều Sâm doạ cho chết lặng.

Lòng bàn tay siết chặt lấy đôi đũa không buông, đầu cúi thấp xuống bàn ăn. Không có mặt mũi để đối diện với trưởng bối.

Đường đường là Tiêu Gia của Long Thành, gia tộc trước giờ luôn lấy lễ nghi là đầu. Sao có thể làm những chuyện "vô sỉ" như vậy ngay trong bàn ăn, trước mặt Nhạc phụ Nhạc mẫu.

"Sao lại không thể?"

"Nếu muốn thì tôi sẽ giúp anh, dù có là vật bất ly thân thì anh cũng phải tùy hoàn cảnh chứ."

Cô nghiêng đầu nhìn xuống bên dưới, tầm mắt bị khuất bởi tấm khăn trải bàn. Cô vẫn đinh đinh nghĩ rằng vật mình đang nắm trong tay chính là khẩu súng lục mà Tiêu Thống Đốc luôn mang theo trong người để đề phòng tình huống bất trắc.

Có thể mọi lúc mọi nơi bảo toàn tính mạng.

Nhưng cô nào hay biết, vật đó đúng thật cũng là "súng" nhưng đạn của nó không làm bằng đồng. Bắn ra cũng không đoạt mạng người, ngược lại còn có thể tạo ra một sinh linh bé nhỏ.

Và đó chính là nòi giống duy nhất của Tiêu Gia lúc bấy giờ. Nếu như bị cô làm cho tuyệt hậu, e là dùng cả gia tài của Kiều gia cũng không cách nào đền bù được tổn thất tinh thần lẫn thể chất của Hoài Nam.

"..."

Bầu không khí lúc này đột nhiên trở nên yên tĩnh đến lạ thường. Ánh mắt hoài nghi nhân sinh của Hoài Nam ngày càng trở nên rõ ràng.

Đây là lần đầu tiên trong đời hắn nghe được một câu nói phi vật lý như vậy. Trên đời này lại có chuyện tháo "cái đó" vứt ở nhà sao?

"Vậy cô định làm thế nào để giúp tôi?"

"Nó là vật bám chặt vào trong da thịt, không xương không có đốt để tháo xuống."

Hắn nhỏ giọng, sợ cuộc đối thoại này bị hai người đang dùng bữa đối diện nghe thấy. Tuy biết rõ sẽ không có cách nào làm được.

Nhưng hắn vẫn tò mò biện pháp giải quyết mà Kiều Mặc đưa ra. Ánh mắt mong chờ cứ thể ghim chặt trên người cô.

Hồi đáp lại sự tin tưởng ấy của hắn. Cô lại vô cùng thản nhiên mà đáp lời, khiến đối phương lại phải chết lặng ngay trong thời khắc đó.

"Theo như anh nói, vậy tôi giúp anh lấy dao chặt xuống. Sau đó nhờ thợ đến giúp anh làm một túi đeo mang cái đó bên mình."1

"Vậy thì có thể lấy ra mọi lúc mọi nơi rồi."

Tuy có chút không hiểu lời nói mang ý nghĩa mờ mịt kia của Tiêu Hoài Nam. Nhưng cô vẫn dơn giản nghĩ rằng "cái đó" mà hắn đang nhắc đến là một cây súng hàng thật giá thật.

Lời nói dứt khoát, ánh mắt vô cùng kiên định.

Khụ!

Hạt cơm trong miệng hắn không nhịn được mà văng đến bên kia bàn. Trùng hợp hơn thế nữa, người ngồi đối diện lại là Kiều Sâm.

Hết thảy đều bám hết trên mặt của ông. Cuộc đối thoại của cô và hắn cứ thế kết thúc trong ngại ngùng. Mà tình huống trước mắt đây mới gây go hơn.

Sắc mặt của Kiều Sâm tối mịt như tương lai được cưới vợ của Tiêu Thống Đốc.

"Nhạc, Nhạc phụ..."

Hắn nhanh chóng muốn giúp người đối diện phủi sạch thức ăn dính trên mặt. Nhưng tay chân lại luống cuống lấy nhầm khăn lau bàn để chùi lên khuôn mặt nghiêm nghị đó.1

Im lặng.

Im lặng.

Không một ai dám mở lời để cứu vãng tình hình căng thẳng trước mắt. Bốn mắt nhìn nhau, tĩnh mịch đến đáng sợ.

"..."

Kiều Mặc cũng phải bái phục với trình độ lấy lòng phụ huynh của hắn. Chỉ mới lần đầu ra mắt đã có thể chọc giận cha cô đến như vậy.

Quả nhiên là một nhân tài hiếm có.

"Kiều Mặc."

"Là mày mướn tên ôn dịch này đến chọc tức chết tao sao? Không cưới xin cái gì nữa, mày thích yêu ai tùy mày."

"Mày có đưa phụ nữ về ra mắt tao cũng không xen vào!"

Kiều Sâm lập tức đứng bật dậy khỏi bàn ăn, ông trừng mắt nhìn Hoài Nam như muốn đang nhai xương khoét thịt của hắn sau đó quay lưng rời đi.

Nễ mặt đối phương là khách nên mới không truất giận lên người hắn. Nếu không e là hiện tại biệt phủ sẽ không yên tĩnh đến mức như vậy.

E là sẽ có một trận phong ba bão táp...

"Không phải chỉ là muốn anh cất súng để ở nhà thôi sao? Có cần phải gây chuyện lớn đến như vậy không?"

Hiện tại cô vẫn không biết hết thảy tội lỗi đều do chính bàn tay kia của cô gây ra. Sớm không sờ mó muộn không sờ mó lại canh ngay lúc vào bàn ăn mà động chạm.

Hoài Nam cuối cùng cũng hiểu lý do tại sao Kiều Mặc có thể bình tĩnh như vậy. Hắn không nói nhiều, chỉ cần hành động đủ khiến tâm hồn của coi khai sáng.

Nhân lúc mẹ cô cũng rời đi, hắn nhanh chân tiến đến bên cạnh cô sau đó không một cử chỉ dư thừa. Đưa tay cô đến cây gậy ở giữa của hắn.

Theo một thói quen nhất định, Kiều Mặc đã bóp chặt lấy nó. Cảm giác quen thuộc này chẳng phải rất giống ban nãy.

Gương mặt trắng nõn của cô trong chớp mặt trở nên đỏ ửng. Lập tức thu tay trở về, ánh mắt mơ hồ nhìn hắn.

"Ban nãy không phải súng mà là vòi rồng sao?"1