Chương 24: Ngượng ngùng

"Tôi làm Đường Tăng, vậy liệu em có muốn ăn thịt tôi để trường thọ."

Khương Trạch đắc ý mỉm cười nhìn chăm chú vào thân thể chằn chịt vết hoan ái của Kha Mộc Ly.

Cả đêm hôm qua anh không ngừng lưu lại vết cắn cùng vết hôn lên người cô để đánh dấu chủ quyền. Anh ấy mà, đặc biệt ghét người của mình bị tên khác động chạm đến.

"Lượn chổ khác chơi."

Mộc Ly nghe đến đây thôi đã trở nên vô cùng giận dữ, thẳng chân đạp anh xuống giường không chút thương tiếc.

"Cậu Doãn, đêm hôm qua tôi sẽ xem như mình bị chó cắn bừa vài cái. Cậu cũng đừng nên để trong lòng làm gì."

Cô nhanh chóng chuyển mình, đưa mắt tìm kiếm quần áo của bản thân khắp nơi. Nhưng tìm mãi cũng chỉ thấy một mớ hỗn loạn dưới đất.

Sắc mặt của Mộc Ly đột nhiên trở nên âm trầm, trong đầu cô chợt thoáng qua dòng ký ức "kịch liệt" đêm qua của cả hai.

Nếu như, không sớm thoát khỏi tên đàn ông này. Có lẽ cô thật sự phải đến bệnh viện định cư một chuyến...

"Không được, phụ nữ mà tôi đã đích thân cởi đồ chỉ có thể do tôi chịu trách nhiệm."

Doãn Khương Trạch không hề lấy chút ngại ngùng nào. Khuôn mặt anh vẫn còn lưu lại vài phần ý cười tự tin thoã mãn.

Bị mắng là chó nhưng anh vẫn không tức giận. Mà dường như càng trở nên phấn khích hơn.

Con người này nếu không phải được tốt nghiệp học viện hàng không của Bắc Lâm hạng xuất sắc. Có thể sẽ khiến người khác nghi ngờ, cái đầu nhỏ kia của anh có vấn đề.

"Trái tim này của tôi sớm đã thuộc về người khác, cậu nên từ bỏ ý định đi."

"Có cưới tôi cũng chỉ cưới người đó."

Mộc Ly không muốn kéo dài thời gian bên cạnh Khương Trạch nữa. Cô vội vàng kéo tấm chăn quấn quanh người mình sau đó nhanh chóng rời đi.

Nếu không phải trong tình huống khó xử như vậy. Còn lâu cô mới mang cái bộ dạng thảm hại này chạy lông nhông ngoài kia. Cô cũng cần mặt mũi, cũng cần bảo toàn danh tiếng cơ mà.

Dù gì cái mặt đó của cô ở nơi này cũng chẳng phải xa lạ gì. Nếu như bị người khác nhìn thấy, sau này cô ra đường không cần phải trang điểm xinh đẹp nữa.

Mà nên đổi sang hoá trang mới đúng hơn.

Khương Trạch không có ý định ngăn cản Mộc Ly rời đi. Nhìn thấy dáng vẻ bối rối đó của cô cảm thấy vô cùng đáng yêu.

"Mộc Ly."

"Tôi là để thời gian cho em hoàn thành ước mơ, không phải để em mơ tưởng đến thằng đàn ông khác."

...

"..."

Kiều Mặc mới sáng sớm đã bị tiếng mắng chửi mắng bên phòng sát vách làm cho tỉnh. Cô mơ hồ mở mắt, khung cảnh xung quanh đối với cô đặc biệt xa lạ.

Đầu đau như búa bổ.

Cố gắng sắp xếp lại đống ký ức đêm qua, cô cuối cùng cũng hoàn chỉnh nhớ đến chuyện bản thân ký vào cái gì mà hợp đồng hôn nhân.

"Mẹ nó, bà đây là đang đi đóng phim truyền hình sao?"

Cô khó khăn lắm mới bước xuống giường, lảo đảo đi đến nhà vệ sinh. Với thoái quen luôn sống một mình trong căn phòng rộng 100m2.

Nên không hay thường xuyên gõ cửa trước khi vào. Kiều Mặc cứ thế đẩy cánh cửa xông vào bên trong. Một cảnh vô cùng ngượng ngùng khiến cô cùng người kia muốn đăng xuất khỏi server.

Tiêu Thống Đốc, Tiêu Hoài Nam đêm qua mất ăn mất ngủ vì âm thanh của phòng kế bên. Sáng sớm lại bị tào tháo rượt chạy không kịp chốt cửa.

Hiện tại hắn đang ngồi trên bồn cầu hướng thẳng mặt ra trước. Liều mạng muốn đem những thứ bên trong bụng truất hết ra bên ngoài.

Nào ngờ lại gặp phải cảnh như vậy...

"..."

Hai bên đứng hình mất mấy giây, mắt trợn lớn nhìn nhau không biết nên bắt đầu từ đâu. Cũng không biết kết thúc như nào.

"Chào, chào buổi sáng..."

Kiều Mặc gượng cười nhìn đối phương, cô chầm chậm lùi chân về phía sau muốn nhanh chóng thoát khỏi tình huống ngượng đỏ cả mặt này. Hoài Nam cũng không có ý muốn giữ cô lại.

Từ đêm hôm qua khi hắn gặp phải cô đã không còn biết mặt mũi là cái gì. Danh tiếng lừng lẫy bên ngoài mà hắn cố gắng gầy dựng hoàn toàn triệt để bị hủy hoại trong mấy tiếng ngắn ngủi.

"Lão tử có nên chui xuống dưới cái lổ cống chuồng ra ngoài?"

Hắn mệt mỏi đưa tay lên che khuất tầm nhìn của chính mình. Khuôn mặt nhợt nhạt đến doạ người, đầu óc trống rỗng không biết làm thế nào mới tốt.

"Anh, anh cứ tiếp tục..."

Kiều Mặc vừa chạy ra bên ngoài sau đó mới chợt nhớ lại bản thân chưa giúp Tiêu Hoài Nam đóng cửa. Cô vội vàng quay đầu chạy vào bên trong.

Cứ thế khiến hắn cáu đến không nói nên lời.

"Kiều, Mặc... Tôi với cô cả đời này không đội trời chung!"