Chương 6: Buổi đấu giá

Cố Manh tựa lưng vào ghế sô pha, chơi game. Nghiêng chân, vắt chéo hai chân, tư thế giống như chị đại, nhìn vào thấy có vẻ như rất lười biếng vô kỷ luật.Thoại nhín, cô ấy trông giống như một cô gái vô học hư hỏng.

Ai mà có thể tin được người này là một hacker hàng đầu thế giới.

Cho đến nay, đây là vị vua chưa ai có thể thay thế được vị trí ấy.

Lâm Sương nhìn cô vô cùng ghen tị.

Mới mười bảy tuổi, mà y thuật của cô đã giỏi như vậy rồi, đầu óc của cô cũng vô cùng thông minh.

Còn anh bạn nhỏ này, mới 7 tuổi, đã có thể đột nhập vào máy tính của hacker quốc tế mà không để lại một chút dấu vết nào.

Hai chị em nhà này làm thế nào để có một óc như vậy.

“Vật phẩm tiếp theo đây, cũng là vật cuối cùng trong buổi đấu giá tối nay của chúng ta, Ngọc Miên!” Thanh âm của người chủ trì buổi đấu giá truyền khắp quán bar.

Khi Cố Mang ngẩng đầu lên, nhân vật trong game đã nhảy xuống sông đem chính mình dìm chết, sau đó trên màn hình hiện lại hai chữ game over.

Cô cất điện thoại di động, nhìn chằm chằm miếng ngọc mà chủ trì đang mang lên, nheo đôi mắt đen lạnh lùng lại.

Người chủ trì cười nói: "Tôi tin rằng mọi người đều đã nghe nói qua về miếng ngọc bội này, cho nên tôi sẽ không nói nhiều về nó nữa. Vật phẩm đấu giá cuối cùng trong cuộc đấu giá này, Miên ngọc, có giá khởi điểm là Một triệu tệ!.

"Một Triệu một trăm vạn!"

"Một triệu hai trăm vạn!"

"Một triệu năm trăm vạn!"

"Hai triệu vạn!"

Những người có thể vào Thiên Khuyết đều là những người không thể đơn giản, họ là những người không phú thì quý.

Miếng Miên ngọc được đồn thổi thành thánh như vây, ai ai cũng muốn có, tạo nên sự cạnh tranh hết sức khốc liệt.

"Bốn triệu ba trăm vạn!"

"Mười triệu vạn!

Một giọng nam lạnh lùng lười biếng vang lên từ tầng hai.

Hội trường đột nhiên im lặng.

Mọi con mắt đều đổ dồn về phía tầng hai, như thể đã có một nút tạm dừng được bấm.

Chỉ là một miếng ngọc thôi mà.

Người tổ chức buổi đấu giá ở Thiên Khuyết ước tính giá cao nhất của miếng Miên ngọc sẽ là năm triệu tệ.

Không nghỉ tới miếng ngọc sẽ được đẩy giá lên gấp hai lần so với cái giá được ước tính.

Người dẫn chương trình đang định hỏi lại một lần nữa, chuẩn bị tiếng búa thứ ba được vang lên.

Bỗng bên dưới hội trường có một giọng nữ vang lên: "Mười lăm triệu vạn!" Lâm Sương giơ tấm bảng lên sau đó nở một nụ cười đầy quyến rũ.

Cố Mang nhướng mày, khóe miệng cong lên hiện ra một ý cười nhàn nhạt.

Người chủ trì sửng sốt hồi lâu mới phản ứng kịp, duy trì hình tượng, "Mười lăm triệu, còn có ai ra giá cao hơn giá này không? Mười lăm triệu lần thứ nhất!, mười lăm triệu lần thứ hai!"

"20 triệu vạn!" Một thanh âm lạnh lùng từ lầu hai lại một lần nữa vọng xuống.

Lâm Sương lại một lần nữa giơ bảng không nhanh, không chậm lên tiếng "Ba mươi triệu vạn!"

Người chủ trì: "..."

Người có tiền đều như vậy hay sao!

Người khác thêm mười ngàn, một trăm ngàn, còn bọn họ một lần tăng giá liền thêm hẳn mấy triệu!

"Bốn mươi triệu." Lão đại bên trên lần hai chậm rãi ra giá một lần nữa.

Lâm Sương và Cố Mang nhìn nhau một cái, liền nở một nụ cười đầy vẻ quyến rũ nhưng cũng không kém phần bí ẩn. "năm mươi triệu."

Tần Phóng bắt đầu có hứng thú với người bên dưới, "Ai mà lại như vậy liều lĩnh muốn cùng với Thừa ca đoạt đồ?"

Anh đặt ly rượi xuống, đứng lên đi về phía lan can trước mặt.

Ánh mắt nhìn về phía ba người ở phía dưới, đáy mắt hiện lên tia hứng thú nồng đậm.

Hạ Nhất Độ cũng đi tới, hai tay dựa vào lan can, ánh mắt rơi xuống trên người Cố Mang, mím môi nói: "Thú vị."

Lục Thừa Châu khinh thường híp mắt, "Sáu mươi triệu vạn."

Người chủ trì "..."

Hôm nay phòng đấu giá rốt cuộc vì sao lại xuất hiện những vị đại thần như vậy tham gia kia chứ.