chương 49:

Sáng thứ hai.Tin tức về kết quả ngày hôm nay đã lan truyền khắp ba khối của trường trung học, có thể cảm nhận được bầu không khí bồn chồn khi đi trên đường.

Màu sắc đồng phục học sinh của từng khối lớp ở trường trung học Minh Thành là khác nhau.

Khối 12 đồng phục học sinh có thân màu xanh lam và áo khoác màu đen màu đen.

Mấy người tụ tập thành nhóm, nói chuyện về kết quả hôm nay sẽ được công bố, tất cả đều chờ trò cười của lớp 20.

Kết quả kiểm tra sẽ sớm được biết, bầu không khí này đã trực tiếp được đẩy lên cao trào!

Trừ lớp một nghiêm túc đọc sách ra, các lớp khác đều hồi hộp chờ đợi kết quả.

Lớp một.

Âm Âm, ngày hôm qua làm bài thi, cậu đoác cậu được bao nhiêu điểm?" Nam sinh phía sau Cố Âm hỏi cô.

Cố Âm cắn môi, nhẹ nhàng nói: "Ngoại trừ câu hỏi tự luận trong toán học, và câu hỏi cuối cùng và câu tự luận cuối cùng trong đề vật lý, những câu khác đều đúng."

Nam sinh kinh ngạc mở to hai mắt nhìn: "Vậy lần kiểm ta này cậu có thể đạt hơn 700 điểm?"

Cố Âm cau mày, lắc đầu, "Chắc khoảng 690 điểm thôi."

"cậu làm bài thật tốt, lần này kiểm tra này siêu khó!" Nam sinh trong mắt tràn đầy kinh ngạc, sau đó lại hỏi cách cái lối đi nhỏ cùng với một nữ cùng bàn Lục Ý hỏi, “Lục Ý, cậu đoán cậu được bao nhiêu điểm?" trong kỳ thi này?"

Lục Ý liếc mắt nhìn Cố Âm, lạnh lùng nói: "Khoảng 690 điểm."

Giống như Cố Âm, cô cũng không giải được những bài toán tự luận cuối cùng của môn toán và vật lý, đồng thời bị trừ một số điểm đối với môn tiếng Anh và ngữ văn, được khoảng 690 điểm.

Nam sinh ngẩn người.

Không phải như vậy rất lúng túng hay sao.

Có thể là hai người này vẫn tiếp tục hòa khi tranh vị trí đứng nhất?

Xét cho cùng, ở trong lớp, Cố Âm và Lục Ý gần như ở cấp độ của các học thần, còn người nào có thể cạnh tranh với họ cho vị trí đứng nhất.

Không ai trong lớp thảo luận về vụ cá cược và điểm số lần này.

Bởi trong mắt họ, Lớp 20 và họ khác nhau một trời một vực.

Họ sẽ không thua.

Ngay cả Lục Ý cũng không bao giờ nghi ngờ rằng lớp 1 sẽ thua, vấn đề này không đáng để cô ấy phải quan tâm.



Lớp hai mươi.

Cả lớp thường ngày náo nhiệt giờ im ắng lạ thường.

Cả lớp lần lượt ngồi xuống chỗ của mình trong sự chán nản, thở dài, như thể họ đang chờ kết quả cuối cùng là cái chết.

Mạnh Kim Dương đọc lướt qua các câu hỏi tiếng Anh như không có chuyện gì xảy ra, đọc thầm những từ mà cô ấy không thông thạo lắm.

Cố Mang, trên bàn có một cái đệm, người nằm trên đó ngủ.

Đệm là Mạnh Kim Dương mua cho Cố Mang là vì sợ cô ngủ không thoải mái.

Lục Dương liếc nhìn lão đại đang ngủ rất bình tĩnh bên cạnh, dùng sức gãi gãi đầu.

Kết quả đã có vào buổi sáng, bây giờ nên sử lý thế nào?

Chẳng lẽ thật đem mặt ra mặc cho người khác dẫm sao?

Tiểu Mập cay đắng nhìn Lục Dương, rồi nhìn Sở Nghiêu, thở dài một hơi.

Cố Mang bị tiếng rêи ɾỉ thở dài liên tục đánh thức, vẻ mặt khó chịu đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng quét qua bọn họ.

Đáy mắt phát ra màu đỏ tà ác, đôi lông mày thanh tú lạnh lùng cao ngạo.

Bao bọc trong cơ thể bằng một sự lạnh lùng.

Lục Dương trong nháy mắt cảm thấy một trận lạnh thấu xương xông thẳng lêи đỉиɦ đầu, sống lưng cứng đờ, "Chị, chị Mang, chị làm sao vậy?"

Cố Mang sắc mặt rất không tốt, lạnh lùng nói: "Lần này lớp ta dành hạng nhất, trong lớp yên lặng một chút, đừng quấy rầy giấc ngủ của tôi."

Giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi khiến người ta rùng mình.

Lục Dương nhíu mày, nhìn Cố Mang vài lần, thận trọng nói: "Chị Mang, chị còn chưa tỉnh ngủ sao?"

Hạng nhất trong lớp của họ?

Cố Mang lấy tay đỡ mặt, nhướng mày, ngông cuồng kiêu ngạo nói: "Không tin?"