Chương 42:

Các giáo viên có mặt trong văn phòng cũng cau mày.Đây chẳng phải là đang sỉ nhục người ta sao, đem đứa dưới cùng ra ngoài, có thể đánh cả lớp 20.

La Tụng Hoa đang đào một cái hố để Tịch Yên và các học sinh lớp 20 nhảy vào.

Sở Nghiêu cùng tiểu Mập cũng trầm mặc không dám nói lời nào.

Nếu họ đánh nhau, họ sẽ đi đến đó mà không nói một lời, nhưng để đạt một số điểm cao như thế trong kỳ thi, bọn họ đều không thể?

Chẳng lẽ phải gian lận sao?

Nhưng sẽ xấu hổ hơn khi bị bắt sao?

Mạnh Kim Dương siết chặt nắm đấm trong tay, ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Cố Mang.

Cố Mang bình tĩnh lắc đầu với cô.

"Thế nào, Lục Dương, không phải anh luôn muốn tôi xin lỗi Cố Mang sao? Tôi chỉ cho anh cơ hội này, lớp 20, anh có dám đánh cược không?" La Tụng Hoa chậm rãi nói, vẻ mặt đắc ý. chiến thắng chắc chắc.

Lục Dương bị chặn đến nói không nên lời, quai hàm cắn chặt.

Tịch Yên vẫn im lặng, cau mày.

Lạc Tùng Hoa khinh thường cười lạnh một tiếng, "Ngay cả Tịch lão sư của các cô cậu cũng không tin tưởng ngươi, vậy những học sinh kém cỏi như thế, có tư cách gì ở đây ầm ĩ ?"

Đôi mắt lạnh lùng và cáu kỉnh của Cố Mang lặng lẽ nổi lên, đuôi mắt nhướng lên đỏ rực.

Cô chậm rãi quay người lại, đôi mắt đen và sáng coi trời bằng vung, không đếm xỉa tới mở miệng, "Được, tôi nhận ván cược này."

La Tụng Hoa sững sờ.

Tịch Yên không thể tin nhìn Cố Mang, hoàn hồn lại, vội vàng nói: "Cố Mang, đừng xúc động..."

Khóe miệng Cố Mang giật giật, vô cùng xấu xa, "Cô, em về học trước."

Tịch Yên: "..."

Cố Mang dẫn một nhóm người ra khỏi văn phòng, đi về phía lớp học.

Văn phòng hoàn toàn yên tĩnh.

Lạc Tùng Hoa hừ lạnh một tiếng, "Tự đánh giá quá cao năng lực của mình, tôi chờ xem lớp 20, tự chuốc lấy nhục như thế nào."

Tịch Yên vẻ mặt lo lắng, chuyện này đã định trước, cô còn phải nghĩ biện pháp trong thời gian ngắn tăng thành tích của bọn họ, cho dù thua cũng không thể thua quá mất mặt.

Việc này rất nhanh chóng lan rộng ra trong trường.

Ngay cả những học sinh lớp 10, lớp 11 cũng biết về nó.

"Điểm của lớp 20, kết quả không cần nghĩ, lớp 1 nhất định sẽ thắng."

"Tôi nghe nói Tịch Yên lão sư không đồng ý chuyện này, nhưng Cố Mang lại đồng ý."

"Tôi trong lòng thật sự là không hiểu, cái này gọi là xinh đẹp đều không có não sao? So điểm với lớp hạng nhất? Muốn tự tìm chết cũng không phải như vậy."

"Lớp 20, thể diện của cả lớp chắc sắp bị mất hết hết rồi."

Toàn trường xôn xao bàn tán.

…(GG Dịch)

Lớp hai mươi.

Tiếng oán than khắp cả lớp.

Cuối cùng, bọn họ đều bị của Lục Dương áp chế, toàn bộ nén giận bắt đầu học tập.

"Tôi nói cho các cậu biết, không phải tranh bánh bao, mà là danh tiếng! Các cậu không phải không muốn bị người khác coi thường hay sao?!" Lục Dương thanh âm cường tráng "“chúng ta nhất định phải thật đam mê việc học tập!”

Sở Nghiêu nhịn không được cười ra tiếng, còn gì vui hơn một khi một tên cặn bã luôn lười biếng trong việc học lại vận động mọi người học tập chăm chỉ nữa.

Lục Dương hung hăng nguýt hắn một cái.

Sở Nghiêu nghiêm túc lại nói: "Anh Dương nói đúng, chúng ta phải yêu thích việc học. Con đường quen thuộc nay tự nhiên khó đi, khó như lên trời, đường khó đi đường khó đi, đường nhiều lối rẽ, nay còn đâu, đối với tôi đã khó nay còn khó hơn."

“Ha ha ha ha ha ha ha a......” cả lớp cười phá lên, “Nghiêu ca, anh nói rất đúng á, thật có tài.

Lục Dương: "..."

Cố Mang nhìn Lục Dương ngơ ngác đứng trên bục giảng , khóe miệng nở một nụ cười nhàn nhạt, rất lưu manh,

Cầm bút lên luyện tập đề.

Lục Dương cũng cảm giác được lần này mình sẽ thua, cho nên có chút ủ rũ trở về chỗ ngồi.

Nhìn thấy Cố Mang đang ngồi học, cuối cùng cũng cảm thấy được an ủi một chút.

Khi đến gần, cậu nhìn thấy rõ ràng Cố Mang đang vẽ một con cáo trong vở bài tập, hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã xuống.

Quên đi, hắn trở về tìm Lục Ý học bù.

Vẫn phải trông cậy vào hắn.