Chương 32:

Khi đi lấy sách, vừa vặn có đồng phục thích hợp với bọn họ nên họ thuận tiện cầm về.

Sau khi lấy đầy đủ đồ dùng, Tịnh yên dẫn các cô về phòng ký túc sắp xếp chỗ ngủ.

Trong một căn phòng dành cho sáu người, chỉ còn lại hai chiếc giường phía trên.

Tịch Yên nhìn qua đống hành lý đơn giản của bọn họ nói: "Cô cho các em nghỉ nữa ngày, các em đi mua một ít quần áo và các đồ dùng hàng ngày, tiết đầu tiên của buổi chiều là tiết của cô, các em đừng có đến muộn."

Mạnh Kim Dương mỉm cười nói: “vâng thưa cô.”

...

Trường trung học Minh Thành là một ngôi trường nổi tiếng lâu đời, cách trung tâm thành phố không xa.

Cố Mang và Mạnh Kim Dương cầm tờ giấy xin phép nghỉ học đi ra, hướng đến bến xe buýt.

Mạnh Kim Dương sử dụng bản ghi nhớ trên điện thoại di động của mình để liệt kê những thứ bọn họ cần phải mua.

Cố Mang lười biếng đứng một bên, ngậm kẹo mυ"ŧ nghiêng đầu chơi trò chơi, trong game cô gϊếŧ rất nhiều kẻ địch.

Đột nhiên, một chiếc SUV màu đen dừng lại trước mặt họ.

Cố Mang ngước mắt lên nhìn, cửa sổ phía sau xe đối diện với cô.

Nhìn thấy người ngồi trong xe, ánh mắt cô khẽ nheo lại.

Tay áo của người đàn ông ngồi trong xe đi xoắn lên một nữa, lộ ra một nữa cách tay trắng nõm, lười biếng đặt nó trên cửa sổ xe, tay kia buông lỏng xuống.

Ngược chiều ánh sáng, vẻ đẹp làm điên đảo tất cả sinh linh.

Đuôi mắt sâu, lộ ra vẻ lạnh lùng.

Lâm Sương ánh mắt quả nhiên không kém.

Quả thực rất đẹp.

Lục Thừa Châu nhìn cô gái đội chiếc mũ lưỡi trai lúc nào cũng toát ra vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo.

Dưới ánh mặt trời, có thể nhìn thấy chiếc cổ thiên nga thon thả xinh đẹp cùng những mạch máu trên đó.

Bằng cách nào đó, đối với Cố Mang, bản chất sói trong máu anh sẽ luôn được kí©h thí©ɧ.

Những người khác dưới ánh nắng mặt trời chết vì ánh sáng và các khuyết điểm trên da đều được phóng đại ra bên ngoài.

Còn cô ấy dưới ánh mặt trời càng thêm quyến rũ.

Làn da mịn màng như màng.

Cố nén lại những ham muốn của bản thân, hắn nhếch khóe miệng lên, thấp giọng nói: "Cố tiểu thư, định đi đâu?"

Cố Mang cất điện thoại, đút hai tay vào túi, "Trung tâm thương mại."

“Lên xe đi, tôi đưa cô đến đó.” Giọng nói của người đàn ông trầm ấm có sức hút.

Cố Mang im lặng vài giây, sau đó nhìn Mạnh Kim Dương.

Mạnh Kim Dương chưa bao giờ thấy ai đó lớn lên giống như người trước mặt, dáng vẻ kinh thiên động địa tới vậy.

Nhưng anh ta là một người đàn ông.

Cô không tự chủ được siết chặt ngón tay mình, trong mắt lóe lên một tia đấu tranh, do dự gật đầu.

Cô phải học cách tiếp xúc bình thường với đàn ông.

Vừa lên xe, Cố Mang liền trầm giọng nói: "Trung tâm tinh quang, cám ơn."

Xe khởi hành.

Lục Thừa Châu liếc nhìn bảng hiệu của khuôn viên trường và tòa nhà dạy học cách đó không xa hỏi "Chuyển trường sao?"

Tư thế Cố Mang ngồi khoanh chân rất thoải mái, hai chân rất dài thẳng tắp.

Đang chơi điện thoại, trên khuôn mặt không lộ ra bất cứ biểu cảm gì.

Nghe thấy lời của anh, cô uể oải ừm một tiếng, không thèm nhìn anh một cái.

Lục Nhất ngước mắt lên, liếc nhìn cô gái trong gương, ngưỡng mộ cô từ tận đáy lòng.

Chưa ai dám đối xử với thiếu gia của họ bằng thái độ như vậy.

Không lạnh không nóng.

Lục Thừa Châu liếc nhìn qua trên màn hình điện thoại của Cố Mang, nhìn những ngón tay mảnh khảnh của cô lướt trên màn hình.

Cố Mang dùng khẩu súng AMW không nhanh không chậm, ngắm chuẩn mục tiêu bình tỉnh bắn một phát vào đầu kẻ địch ở phía đối diện, gϊếŧ kẻ địch một cách hoàn hảo.

Hiếm khi thấy cô gái nào chơi game tốt như vậy, ngược lại nó rất phù hợp với phong cách của cô ấy.

Ánh mắt anh chuyển qua trên khuôn mặt cô, "Ngày đó cô cứu bà nội tôi, lúc rời đi cô còn chưa lấy phí chữa bệnh."

Cố Mang lông mày rũ xuống, trong mắt bình tĩnh lóe lên một tia sáng.

Cô nhớ đến khoản phí 1 tỷ, Vân Lăng từng nói qua.

Cô ngước mắt nhìn anh, vẻ mặt vô hồn, nghiêm túc hỏi: "Anh định trả bao nhiêu?"

Mạnh Kim Dương biết Cố Mang y thuật rất tốt.

Hóa ra người nhà của người đàn ông này là bệnh nhân của Cố Mang.

Lục Thừa Châu nhướng mày, lắc lắc điện thoại di động trong tay, thản nhiên nói: "Thêm tài khoản WeChat, tôi chuyển tiền."

Chiếc xe đột ngột phanh lại, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường.

Cố Mang và Lục Thừa Châu ngồi yên không nhúc nhích.

Chiếc xe đột phanh, khiến cho cơ thể Mạnh Kim Dương rung lắc, đầu đập vào ghế phụ ở trước.

“Thực xin lỗi, Lục thiếu gia, tôi chân ga đạp không vững.” Lục Nhất run rẩy nói, trong mắt hiện lên chữ “Mẹ kiếp”

Cách thiếu gia bọn hắn xin wechat của người khác cũng thật là cũ rích.