Chương 24:

Lục lão phu nhân nhìn một lượt trong phòng, "Tam ca của con đâu?"

Bà nhớ rằng khi tỉnh dậy giữa chừng, người bà nhìn Lục Thừa Châu bây giờ lại không thấy đâu.

Lục Hi Vi ánh mắt sững sờ một giây, sau đó rất nhanh lấy lại bình tĩnh, nhẹ giọng nói: "Lúc bà qua khỏi tình trạng nguy hiểm, tam ca liền rời đi, tam ca vốn bình thường đều rất bận rộn."

“Tam ca cháu bận cái gì!” Lục lão phu nhân tức giận mắng một tiếng.

Bà còn chưa có tỉnh, nó đã liền rời đi.

“Bà nội đừng nóng giận.” Lục Hy Vi kiên nhẫn thuyết phục, “Chú và dì còn đang đợi ở bên ngoài, cháu mời họ vào được không?”

"Được."

Thấy lão phu nhân đối xử với mình tốt hơn trước, Lục Hi Vệ hai mắt sáng lên.

Có chuyện này, địa vị của cô ở Lục gia nhất định sẽ tăng lên một bậc.

Chú Lục và người phụ nữ đó đã trở lại Thành phố Minh Thành.

Chỉ cần tam ca không nhắc tới, Lục gia cũng sẽ không có người nhắc tới.

Đối với loại thuốc được kê đơn bởi người phụ nữ đó.

Cục máu đông đã tan, với kỹ năng y học của mình, cô hoàn toàn có thể tự mình chăm sóc cho bà nội.

...

Minh Thành.

Cố Mang cùng Mạnh Kim Dương đang ngồi trong một nhà hàng chờ Lục Thượng Cẩm đến.

Mạnh Kim Dương khó hiểu hỏi Cố Mang: "Cố Mang không phải nói cùng đi làm thủ tục nhập học rồi hay sao? Sao chúng ta lại tới nơi này."

Cố Mang lười biếng liếc nhìn Mạnh Kim Dương, "Đợi người." trong lúc hai người nói chuyện đồ ăn đã được đem lên, "Ăn đi."

"Chúng ta không cần đợi người cậu nói đến ăn cùng hay sao." Mạnh Kim Dương hỏi.

"Không cần, mau ăn đi." Cố Mạng lạnh lùng nói. Nhìn thấy Cố Mang như vậy Mạnh Kim Dương cũng không dám nhiều lời.

...

Một lúc sau.

Lục Thượng Cẩm vừa xuống xe, liền bước nhanh vào một nhà hàng.

Đẩy cửa bước vào phòng đã được Cố Mang báo trước, nhìn thấy Cố Mang và Mạnh Kim Dương đã bắt đầu ăn.

Gồm có bốn món mặn và một món canh, nhìn rất thịnh soạn.

Ông buổi trưa còn chưa ăn cơm liền chạy tới đây, vậy mà bọn họ không thể đợi ông đến rồi mới ăn sao?

Ông cũng khổ quá mà.

Lục Thương Cẩm không dám nói ra, chỉ cười hỏi: "Xin lỗi chú đến muộn! Cố Mang, cháu tìm chú có việc gấp, sao vậy?"

Cố Mang bắt chéo chân, một tay cầm đũa, một tay chống lên bàn.

Tư thế ngồi của một lão đại, nhìn rất kiêu ngạo.

Lông mày và ánh mắt trầm tĩnh, chín phần lạnh lùng, một phần tàn nhẫn.

Bầu không khí lạnh lẽo.

Cô tùy ý dùng đũa chỉ vào chỗ ngồi đối diện, “vừa ăn chúng ta vừa nói.”

Lục Thượng Cẩm cũng không khách sáo, ngồi xuống cầm đũa lên.

Mạnh Kim Dương không biết Lục Thượng Cẩm, nghĩ rằng Lục Thượng Cẩm là người thân trong nhà của Cố Mang liền chào hỏi ông ta một cách lễ phép.

Ăn hai miếng, Cố Mang tùy ý nói: "Sắp xếp trường học cho cháu, hai người, cháu và Kim Dương sẽ đi học."

"Khụ khụ khụ. . ."

Lục Thượng Cẩm trực tiếp bị nghẹn đỏ mặt.

Mạnh Kim Dương im lặng một giây, lông mày hơi nhíu lại, cụp mắt xuống.

Tất cả mọi người đều có thái độ như này với việc Cố Mang đi học? Chả trách trước kia Cố Mang không muốn đi học?

Lục Thượng Cẩm thật vất vả mới bình tĩnh lại, sắc mặt đỏ bừng, không thể tin hỏi: "Cháu nói gì?, cháu muốn đi học sao?"

Cố Mang nhíu mày, xinh đẹp đến mức làm cho người khác cảm thấy tự ti mang theo vài phần kiêu ngạo.

Lục Thượng Cẩm cười hai tiếng.

Đối mặt với đôi mắt nheo lại của Cố Mang, nụ cười đột nhiên biến mất.

Cố gắng kiềm chế vẻ mặt của mình, ông trở nên nghiêm túc, "Không phải là không thể, nhưng tôi cảm thấy có chút khó tin."

Dựa vào thành tích trước kia của cô ấy, ông sợ một khi cô không vui liền phá huỷ luôn cả ngôi trường.

Lại nói một lão đại như cô còn cần đi học hay sao?