chương 21: Mình có thể đánh nhau

Vùng ngoại ô phía bắc của Kinh thành.Một viện dưỡng bệnh không tên.

Trong nửa đầu năm, nó vừa được Tổ chức Y tế Thế giới đánh giá là viện dưỡng bệnh hàng đầu thế giới.

Chi phí một tháng ở đây cao lên tới 10 triệu tệ.

Chi phí y tế cao ngất trời.

Trước cổng bệnh viện có một cửa hàng bán hoa, một chậu xương rồng nhỏ giá 18 nghìn.

Cố Mang cầm một cây xương rồng to bằng lòng bàn tay, nghiêng đầu nhìn một chút.

Những thứ nhỏ khá đắt tiền.

Cô nhướng mày, đút một tay vào túi áo khoác, thong thả bước vào bên trong viện dưỡng bệnh.

Thiết kế của viện dưỡng bệnh rất bình dị,mọi người sống trong viện dưỡng bệnh là một ngôi nhà tre đơn lẻ.

Mọi thứ đều được sắp xếp có trật tự.

Hoa viên, vườn rau, hàng rào hoa hồng, lối đi lát đá cuội.

Môi trường thoải mái dễ chịu phù hợp để thư giản.

Dẫn vào là một thiết bị công nghệ khoa học kỹ thuật hiện đại, nơi này có khung cảnh giống như thiên đường.

Thỉnh thoảng có người cầm rau và thịt tươi đi ngang qua, đó là nhân viên của viện an dưỡng, đang chuẩn bị cho bữa sáng.

“Cố tiểu thư, đến gặp Kim Dương sao?” Dì đầu bếp cười hỏi.

Cố Mang ừ, bỏ mũ lưỡi trai ra vuốt lại tóc.

Dưới ánh nắng sớm mai, làn da của cô trắng như sứ, ngũ quan càng thêm xinh đẹp, lộ ra ngoài khiến người ta mê mẫn.

Dì đầu bếp sửng sốt vài giây, sau đó nghe thấy giọng nói trong trẻo của Cố Mang.

"Cô ấy dậy chưa?"

Bác gái hoàn hồn lại trả lời, "Con bé dậy rồi, chắc bây giờ đang tưới hoa trong vườn cho dì ấy."

Cố Mang cảm ơn rồi đi về phía hoa viên.

Bác gái nhìn theo bóng lưng của Cố Mang, khẽ lầm bầm: "Tiểu cô nương này dáng dấp quả là không tầm thường."

Trong vườn.

Một cô gái trẻ mặc áo khoác lông cừu màu xanh khói ngồi xổm trước vườn hoa, tay cầm gáo bầu tưới nước cho hoa.

Cố Mang từ xa quan sát, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, “Kim Dương.”Mạnh Kim Dương sống lưng nhất thời như đông cứng lại, quay đầu lại liền nhìn thấy Cố Mang, kinh ngạc mở to hai mắt.

Đứng dậy chạy về phía này, "Cố Mang, cậu tới thăm mình sao."

"Ừm."

Cố Mang đem cây xương rồng cảnh đưa cho cô.

Mạnh Kim Dương cúi đầu nhìn cây xương rồng cảnh nho nhỏ, hai mắt sáng ngời.

Mỗi lần Cố Mang đến đây, cô ấy đều đem đến cho cô một loại cây nhỏ đặc biệt dễ trồng, chẳng hạn như cây đả bất tử xương rồng hoặc

sen đá

Được chăm sóc tốt, sức sống của nó càn thêm bền bỉ.

Mạnh Kim Dương kéo cánh tay Cố Mang, cười nói: "Cố Mang, chúng ta vào đi."

"Được."

Trong ngôi nhà tre, đồ đạc bên trong đều mang phong cách cổ điển.

Nhìn thoáng qua, trong lòng nóng nảy cũng chợt trở nên bình tĩnh lại.

Mạnh Kim Dương lấy trái cây sấy khô và đồ ăn vặt tự mình làm ra, "Cố Mang, đây là xoài và dâu tây mình tự trồng, ăn rất ngon, mình cho rất nhiều đường, cậu nhất định sẽ thích nó."

Cố Mang nhìn cô, đôi mắt lạnh lùng lười biếng thoáng chút hoảng hốt.

Lúc này, con ngươi của cô gái dường như tràn ngập ánh sáng ấm áp, sống động và đã mất từ

lâu.

Cô cắn một miếng xoài khô, nếm thử, vị rất ngon, ngọt nhưng không ngấy, mùi thơm trái cây nồng đậm.

Mạnh Kim Dương cũng cùng nàng ăn chung, ánh mắt cụp xuống bộ dáng cứ như đang muốn điều gì đó nhưng nói lại thôi.

Cố Mang liếc nhìn cô, chống tay lên bàn, lười biếng chống cằm lên đôi tay mảnh khảnh trắng nõn lạnh lẽo, chậm rãi nói: "Có chuyện gì thì nói đi."

Mạnh Kim Dương ngượng ngùng cười cười, "Mình cái gì cũng không giấu cậu."

Cố Mang nhướng mày.

“mình chỉ là nghĩ, mình không thể ở chỗ này mãi mãi.” Mạnh Kim Dương nghiêm túc nói: “mình hiện tại tốt hơn nhiều, có thể cùng cậu ra ngoài làm việc kiếm tiền, mình nghe nói nơi này phí hồi phục rất đắt. "

“Cậu muốn đi cùng mình à?” Cố Mang kẹp xoài khô giữa hai đầu ngón tay, thay đổi tư thế, giơ chân lên, bộ dạng vừa lười biếng vừa ngông cuồng, đôi môi mỏng nhếch lên thành hình vòng cung nham hiểm, “Cậu còn không phải người thành niên, làm sao có thể? cùng mình ra bên ngoài kiếm tiền?"

Mạnh Kim Dương sửng sốt nói: "Nhưng không phải cậu cũng chưa thành niên sao."

Cố Mang nhướng mày, hơi đến gần cô, nhẹ nhàng chậm rãi, "Mình có thể đánh."