Chương 2: Chúng ta đi Minh Thành

Kích.

Chiếc xe dừng lại dưới dốc cây đa cách cổng trường tiểu học không xa.

Cố Mang đắt đôi chân thon dài thẳng tắp trên mặt đất, cởi mũ bảo hiểm ra, mái tóc đen dài xoã trên vai.

Cô nheo mắt nhìn cổng trường đang tấp nập phu huynh đến đưa đón con.

Bây giờ là 5:20, còn 10 phút nữa Cố Tứ mới tan học.

Thật phiền phức.

Trong mắt Cố Mang hiện lên một tia mất kiên nhẫn, cô ném chiếc ba lô từ đằng sau ra phía trước.

Mở khoá kéo ba lô ra bên trong chiếc ba lô có nhiều đồ đạc ngổn ngang.

Một chiếc laptop, một khẩu súng đồ chơi, một chiếc đồng hồ cơ. Ba chiếc điện thoại di động, bai chiếc máy nắp gấp dày cộp, một chiếc điện thoại thông minh.

Một cuộn vải đen to bằng lòng bàn tay được buộc lại.

Một hộp sắt bằng kim loại không lớn, một chiếc bật lửa, một gói thuốc lá, vái chiếc kẹo mυ"ŧ.

Xếp chồng lên nhau thoạt nhìn rất ít nhưng lại rất nặng.

Cố Mang lấy điện thoại từ bên trong balo ra, trong ứng dụng liên lạc, có hàng chục tin nhắn chưa được cô đọc. Nhìn thấy một trong số cái tên hiện trong tin nhắn, khiến cô phải nhíu mày. Miệng cô nhếch lên một cách kiêu ngạo.

....

Bên kia đường, một chiếc xe ô tô màu đen chậm rải dừng lại.

"Lục thiếu, đã đến rồi, chính là nơi này." tài xế nói.

Cửa sổ bên phải của chiếc xe được hạ xuống. Ở ghế sau chiếc xe có một người đàn ông ngồi vắt chéo đôi chân dài, mắc áo sơ mi đen, cánh tay tuỳ ý đặt trên cửa sổ xe, giữa đầu hai ngón tay kẹp điếu thuốc, xương cốt rõ ràng, sạch sẽ không tỳ vết.

Anh liếc nhìn ngôi trường, và nhóm học sinh tiểu học đang ồn áo, nhíu mày.

"Đừng nói với tôi, người tôi đang tìm hiện đang ở đây."

Khuôn mặt nam nhân nghiêng nghiêng, làn da trắng sứ, sống mũi cao thẳng, đôi lông máy sâu thẳm nhướng một nữa, đôi môi mỏng hơi mím lại, lộ ra một vẽ lạnh lùng.

Người tài xế lúng túng gật đầu.

Nhìn nhóm người phía trước, bất kể họ nhìn ai cũng không trông giống người mà họ đang tìm kiếm.

Tài xế nói với vẽ không hiểu: "Nhưng rõ ràng địa chỉ cuối cùng hiển thị bên chúng ta là ở đây kia mà."

Nam nhân khuôn mặt trầm xuống, " là khi nào?"

Tài xế nói: "Mới mười phút trước."

Người đàn ông búng tàn thuốc trên điếu thuốc đang cầm trong tay, ánh mắt lạnh lùng vô tình quét qua gốc cây da phía xa, ánh mắt anh đông cứng lại.

Hôm này trời có gió lớn.

Cô gái nhỏ đang dựa người vào chiếc xe mô tô, mái tóc đen dài xoã tung, toát lên một chút khí chất thần tiên, khuôn mặt xinh đẹp đến mức xuất thần.

Đặc biệt là chiếc vòng da có màu đỏ tươi trên cổ tay cô, khiến cổ tay cô trắng nõn như ngọc, vô cùng thu hút và quyến rũ.

Chỉ là cô mắc quần áo quá rộng, không thể nhìn rõ dáng người của cô.

Nhưng thật đáng tiếc khi phải làm mẹ ở độ tuổi còn trẻ như vậy.

Anh thu lại tầm mắt của mình và hỏi, "Nó xuất hiện bao lâu?"

Tài xế trả lời: "Còn chưa đến một phút."

Người đàn ông đá vào ghế tài xế, "Chưa đến một phút mà anh cũng dám đưa tôi đến đây, người kia đã sớm rời đi rồi!"

Người tài xế cúi đầu nói: "Là thuộc hạ thách trách, không làm tốt."

Người đàn ông rít một hơi thuốc, dùng tay đem điếu thuốc đang cầm trong tay nhấn xuống trong gạt tàn, "Đi, về kinh thành, để người phía dưới tiếp tục tìm kiếm."

.......

Nắm giờ rưỡi, tiếng chuông tan học vang lên.

Một cậu bé tầm khoảng bảy, tám tuổi là người đầu tiên lao ra khỏi cổng trường.

Nó đứng nhìn xung quanh trước cổng trường vài lần, khi nó nhìn thấy Cố Mang thì hai mắt sáng lên, chạy nhanh về phía cô.

Mái tóc xoăn trên đầu bị gió làm cho rối tung lên.

Nó tuỳ tiện cởi chiếc khăn quàng buộc trên cổ, thô lỗ nhét vào cặp sách, sau đó ném cả chiếc cặp vào thùng rác. Như muốn chạy trốn.

"Chị!" Cố Tứ hét lê từ xa.

Cố Mang rời ánh mắt khỏi chiếc điện thoại nhìn lên, thấy Cố Tứ chạy tới, chậc lưỡi, "Em chạy là, gì?"

"Cuối cùng chúng ta cũng có thể thoát khỏi cái nơi chết tiệc này, ăn mừng thôi nào!" Cố Tứ chán ghét trợn mắt nhìn ngôi trường tiểu học phía sau.

Cố Mang mỉm cười rồi đưa cho thằng nhóc một chiếc mũ bảo hiểm nhỏ.

Cố Tứ hết sức quen thuộc đội nó lên, hỏi: "Cố Âm đi rồi?"

"Ừ." Cố Mang thản nhiên đáp.

Cố Tứ trợn mắt xem thường, "Ngu ngốc."

Cố Mang bế thằng bé lên, ném lên phía sau, ném một cái túi nặng trịch cho cậu, "Em mắng cô ta làm gì?"

"Cô ta không có đầu ốc như vậy, em mới không thèm mắng cô ta," Cố Tứ ôm chặt cái túi lớn màu đen, thản nhiên nói: "Cậu sao lại đối sử tốt với cô ta như vậy? Vì tài sản mà cô ta thừa kế sao?"

Cố mang nhấc chân chống xe máy lên, đạp chân ga, chiếc xe máy lao nhanh vun vυ"t trên đường.

Khi đi ngang qua một chiếc xe màu đen, cửa sổ từ từ chiếc xe ấy đang từ từ được nâng lên, gương mắt người đàn ông bên trong xe lướt ngang qua.

Cố Mang nhướng mày, khoé miệng chếch lên một đường cong gian sảo, có như không có.

"Chị, bây giờ chúng ta đi đâu?" Cố Tứ ôm eo cô hỏi.

"Sân bay." Cố Mang nói, "Chúng ta đi Minh Thành, nhà chú Lục."