chương 18: Bọn người ngu xuẩn

Thấy có người đi ra, Lục Hy Vi liền tiến lên hỏi: "Giang quản gia, bà nội tỉnh rồi sao?"Giang quản gia thở dài, lắc đầu, vẻ mặt đầy lo lắng, " Lão phu nhân vẫn còn hôn mê.""

"Xem ra suy đoán của tôi là đúng." Lục Hy Vi lạnh lùng cong khoé môi, "Nếu như cô ta thật sự có y thuật cao minh như vậy, tại sao lại không có tên trên bảng xếp hạng của tổ chức y tế."

Bất quá cô ta biết một chút y thuật, cũng dám giở trò trước mặt một chuyên gia hàng đầu như cô ta.

Thật sự quá mắt mặt.

Cố mang thờ ơ không lên tiếng,

Tứ gia sắc mặt khó coi, liếc mặt nhìn viên cảnh sát, hất cằm về phía Cố Mang, "Mau đưa cô ta đi cho tôi, ai cũng có thể bước vào Lục gia chúng ta sao."

Cố Mang hai tay đút túi quần, nhìn viên cảnh sát nãy giờ vẫn ở đây chờ cô đi tới, ánh mắt hờ hững.

Tư thế vẫn là dáng vẻ lười biếng thản nhiên đó.

Lạnh lùng và kiêu ngạo.

Coi trời bằng vung.

Cảnh sát đã tháo còng tay ra.

Lục Thượng Cẩm đưa tay chắn ngang trước mặt Cố Mang, ánh mắt sắc bén nhìn mọi người, giọng nói lạnh lùng. " Nói Cố Mang làm loạn, chữa bệnh có chứng cứ hang không."

Lục Hy Vi cười chế nhạo, "Lục Thúc, cô ta dùng châm đâm bà, khiến bà chảy máu, bà đến bây giờ còn chưa tỉnh, không phải chữa loạn thì là gì?"

"Hy Vi, đứng nói phí lời với bọn họ, mau vào làm phẫu thuật cho bà con đi." Nói xong Lục Nhã Thuỷ quay qua nhìn viên cảnh sát nói, " Đưa tên lừa gạt này đi."

"Tôi xem ai dám!” Lục Thượng Cẩm thanh âm nghiêm khắc.

Lục tứ gia ánh mắt trầm xuống,"Tôi dám! Lục Thượng Cẩn, ông đừng quên, hai mươi năm trước ông đã bị trục xuất khỏi Lục gia! Hiện tại không đến phiên ông xen vào chuyện của Lục gia chúng tôi!"

"Ông."

Sắc mặt Lục Thương Cẩm cực kỳ khó coi.

Liếc nhìn Cố Mang giống như người ngoài cuộc đang xem phim, không quan tâm.

Rõ ràng, cô ấy là người sẽ được mời đến đồn cảnh sát để uống trà.

Làm thế nào mà cô lại có thể bình tĩnh như vậy?

Thật sự là, hoàng thượng chưa vội, thái giám đã gấp.

Lục Hi Vi đi ngang qua Cố Mang, hơi khựng một chút, khinh thường liếc cô một cái, "Một giờ tỉnh, hai giờ khỏi, thật không biết tự lượng sức mình,"

Sau khi nói một cách mỉa mai, cô ấy đi về phía phòng bệnh.

Lục tứ gia sốt ruột nói: "Mau đem cô ta mang đi, cô ta mà cũng xứng ở Lục gia chúng tôi."

Lục Thương Cẩm nghe vậy, tức giận cười to.

Khó trách Cố Mang chưa bao giờ sợ bị bại lộ thân phận của mình.

Vì kể cả có bại lộ ra thì cũng chẳng mấy ai tin.

Ai dám tin vị thần y mà bao gia đình đang tìm kiếm lại là một cô gái mới có mười bảy tuổi chứ.

Đám ngươi ngu xuẩn này.

Ông hít một hơi sâu, đè nén cơn tức giận đang trào dâng trong l*иg ngực, nhìn Cố Mang.

Vẫn là như vậy không nhanh không chậm.

Tốt.

Lão đại của ông vẫn tuyệt vời như vậy.

Cảnh sát lách qua Lục Thượng Cẩm, cầm còng tay, muốn bắt lấy Cố Mang.

Cố Mang gõ nhẹ ngón tay vào túi áo khoác.

Đếm đến lần thứ ba.

Đúng lúc này.

Cửa phòng lão phu nhân đột nhiên từ bên trong mở ra, Lục Thừa Châu từ bên trong đi ra.

Lục Hi Vi thấy Lục Thừa Châu đi ra, ngẩn cả người.

Ánh mắt trong lúc vô tình hướng vào trong phòng, thấy mấy bác sĩ quân y đang đứng ở bên giường nói cái gì đó.

Lão phu nhân đôi mắt đang nhắn, từ từ mở ra.

Con người rõ ràng đã lấy lại được sự tỉnh táo của mình.

Cô sững sờ khi nhìn thấy

Làm sao có thể?!

Lục Hy Vi cau mày thật chặt, đáy mắt không thể tin được.

Bước nhanh vào bên trong phòng để kiểm tra.

Cô không tin!