chương 16: Cố Mang chính là trời!

Lục Hy Vi cao ngạo hếch cằm, trong mắt hiện lên sự kinh thường, cô ta chế nhạo nói: "Đừng tưởng chính mình có chút y thuật thì liền khoe khoang, mở to mắt ra mà nhìn cho rõ hiện tại, ở đây có sự hiện diện của các chuyên gia được tổ chức y tế thế giới công nhận! Cô có thể gặp được chúng tôi hôm nay! Tất cả đều so sự may năm của cô."

Bác sĩ quân y nói: "Vị tiểu thư này, cô cũng dừng có đùa nữa, hiện tại chúng tôi muốn đưa lão phu nhân vào phòng phẫu thuật."

Lục Hy Vi thậm chí lười nhìn cô, cười lạnh nói: "Nếu cô muốn có danh tiếng, trước tiên cô phải có bản lĩnh, bà nội tôi không phải là vật cho cô đem ra thí nghiệm."

Lục Thượng Cẩm nhíu này, liếc nhìn bồn người trước mắt, đáy mắt tràn đầy lữa giận, đáy mắt phập phồng.

Thật là thành công chưa thấy đâu, chỉ toàn thấy làm hư việc thì nhiều!

Trên đời này, người có thể so sánh với y thuật của Cố Mang, chỉ sợ người đó còn chưa được sinh ra trên đời.

Trên đời này, người giỏi còn có người khác giỏi hơn.

Còn Cố Mang chính là trời!

Nếu như Cố Mang thật sự tức giận bỏ đi, hắn dám bảo đảm, hôm nay là khoảng thời gian huy hoàng cuối cùng nhất của bọn họ.

Ông ta hít một hơi, đè nén lửa giận trong lòng, nhìn về phía Lục Thừa Châu: "Thừa Châu, nếu cháu tin tưởng chú, liền cho Cố Mang một giờ đồng hồ, lúc đấy làm phẫu thuật mở phanh cũng không muộn."

"Chú Lục, ý của chú là gì."Lục Hy Vi nghe như vậy, trừng mắt nhìn Lục Thượng Cẩm, lạnh giọng nói: "Chú đây là đang muốn cải trở việc cứu sống bà nội, đến ngay cả cháu cũng không dám chắc chắn bà nội sẽ bình phục, cô gái này căn bản chỉ đang nói nhảm! Xuất huyết não, đột quỵ, hai ngày liền có trị khỏi, nói ra thật khiến làm cho người ta cười chết!"

Bây giờ con gái muốn trèo lên cao, chuyện gì cũng có thể làm được.

Lục Thừa Châu nhìn từ đầu đến cuối Cố Mang đều rất bình tĩnh.

Nhìn chằm chằm vài giây, anh liền nói với quản gia bên cạnh: "Đi, chuẩn bị chỗ ở cho Cố Mang tiểu thu, để cô ấy ở lạ đây hai ngày."

"Vâng"

Quản gia cũng có chút phiền muộn, so với lời nói của vị tiểu thư này, ông càng tin lời nói tiểu thư Hy Vi hơn.

Nhưng tam thiếu gia đã ra lệnh.

"Tam ca." Hai mắt Lục hy Vi đỏ bừng, "Anh thà tin một người ngoài, cũng không tin người em như ta hay sao?!"

Rốt cuộc người phụ nữa này cho chú Lục cùng tam ca uống thuốc mê gì!

Rõ ràng là người thân của cô ta, nhưng lại nguyện tin tưởng người ngoài, chứ không tin tưởng cô ta.

Ngay cả ý kiến của một chuyên gia khoa não hàng đầu như cô ta cũng bị phớt lờ hoàn toàn.

Lục Thừa Châu ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ta chằm chằm nói: "Bản thân mình không có năng lực, cũng đừng cho rằng người khác cũng không có năng lực như mình."

Lục Hy Vị bị chặn miệng chẳng nói nên lời.

Cố Mang nhướng may, bất ngờ khi Lục Thừa Châu lại tin tưởng mình như vậy.

Người này có mắt nhìn không tồi.

Quân y biết, bây giờ ở Lục gia lời nói của anh có trọng lượng nhất, lập tức không giám phải bác lại lời anh.

Sắc mặt Lục Hy Vi lạnh lùng, có nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi muốn nhìn xem cô châm cứu chữa khỏi bệnh cho bà nội tôi như thế nào!"

Nói xong, cô lạnh lùng nhìn Cố Mang.

Cô ta không tin rằng chỉ với cài cái kim gãy, liền có thể chữa khỏi bệnh xuất huyết não và đột quỵ.

Vô lý!

...

Cầm sợi dây màu đỏ trong tay, Cố Mang tuỳ ý buộc mái tóc đen dài mình lên cao.

Từ trong ba lô, cô lấy ra một gói vải đen to bằng lòng bàn tay.

Ném ba lô sang một bên.

Cô cởi sợi dây, cuốn cuốn vãi đen sau đó trải phẳng ra, để lộ ra một hàng kim ngắn kim dài châm cứu ra.

Khử Trùng.

Đỉnh đầu, nhân trung , cổ tay.

Kỹ thuật đường kim nhanh chính xác, đầy thuần thục.

Lục Hy Vi nhìn Cố Mang đang giả vờ, ánh mắt đầy kinh thường.

Bệnh của bà nội là xuất huyết não cùng với đột quỵ mà chấm cứu những huyệt đạo này, có lợi ích gì chứ.

Thuật châm cứu cho đến bây giờ là điều vô căn cứ, phản với khoa học, căn bản không cần thiết phải tồn tại,