Lục Thừa Châu với ánh mắt lạnh lùng quét qua, "Cô"
Lục Nhã Thuỷ con gái út của gia đình, cô út của Lục Thừa Châu.
Người phụ nữ khinh thường liếc Lục Thượng Cẩm một cái, lạnh nhạt nói: "Thừa Châu, câu có thể đi vào nhưng hai người phía sau cậu thì không thể."
Những gia tộc trực hệ thứ chi, cũng không có ý tốt gì đứng bên cạnh xem kịch.
Có Lục Nhã Thuỷ ra mặt, bọn họ không cần tham gia vào chỉ cần đứng một bên xem kịch.
Lục Thừa Châu cau mày, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn,
Lục Nhất liếc nhìn thấy mặt Lục Thừa Châu biến sắc, trực tiếp nắm lấy cánh tay của Lục Nhã Thuỷ kéo cô sang một bên.
Lục Nhã Thuỷ không có phòng bị, liền bị Lục Nhất kéo sang một bên, hét lên: "Lục Nhất! Anh hỗn láo! Một người hầu mà dám đôi xử với tôi như vậy?"
Lục Nhất buông cánh tay cô ta ra, thân hình cao lớn của anh chắn ngay trước mặt của cô ta: " Tiểu thư Nhã Thuỷ, đắc tội rồi."
"Cút ra." Nhã Thuỷ lạnh lùng nhìn anh.
Lục Nhất một bước cũng không nhường.
"Tôi không có sức lực xem các người nháo."
Lục Thừa Châu bỗng nhiên lên tiếng, ánh mắt lạnh lùng, lãnh đạm nói: "Các người không hiểu thế nào là an phận sao, tôi có thể miễn phí dạy cho các người."
Giọng nói của anh lãnh đạm chậm rãi, tạo cho người khác cảm giác không lạnh mà run.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người có mặt ở đó bất chợt im lặng cảm thấy trong lòng bất an.
Trong sân yên tĩnh trở lại.
Lục Thừa Châu đẩy cửa ra, đưa Cô Mang cùng Lục Thượng Cẩm vào bên trong.
Lục thái thái ở bên trong căn phòng được một đám người vây quanh.
Trong phòng là những dụng cụ y tế tiên tiến nhất cùng với vô sô loại thuốc men.
Ba vị bác sĩ quân y được xếp hạng trong tổ chức y tế thế giới lúc này đang đứng cạnh giường bệnh của Lục thái thái lúc này có vẻ khá bất lực.
Đối với đột quỵ xuất huyết não, đã nhiều lần dùng dẫn lưu nhưng không có tác dụng.
Lục Hy Vi trầm giọng nói: "Ba vị, nhất định phải lấy cục máu đông trong đầu ba nội ra, nếu không sẽ rất nguy hiểm!"
Lục Hy Vi là con gái của Lục nhị gia và là một chuyên gia não bộ.
Với kỹ năng y thuật cao, cô được tổ chức y tế công nhận là chuyên gia não bộ trẻ nhất ở hiện tại.
Một vị bác sĩ quân y lên tiếng: "Lão phu nhân đã cao tuổi không thể nắm chắc có thể sống sót sau cuộc phẫu thuật mở phanh."
Lục Hy Vi cau mặt, nặng nề nói: "Phẫu thuật có mấy người chúng ta ở đây tỉ lệ thành công vẫn còn 1/4, nếu không làm phẫu thuật đừng nói đến sau này sợ rằng đến tối nay bà cũng sẽ không qua khỏi."
Ba vị bác sĩ quân y nhìn nhau với anh mắt có thêm vài phần nghiêm túc.
Sau vài phút thảo luận, đi đến một kết quả.
"Vậy..Được thôi, vậy thì làm phẫu thuật đi, Lục tiểu thư, mời cô làm người phẫu thuật chính."
Lục Hy Vi do dự ừ một tiếng.
Cô y tá lập tức đi chuẩn bị, đẩy bà lão vào phòng phẫu thuật vô trùng mad Lục Trạch đã chuẩn bị từ sớm.
Cố Mang đứng ở cửa, con mắt lạnh lùng nhìn qua lão thái thái đang nằm trên giường bệnh.
Cố Mang nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện của đám người này, lười biếng nhếch môi một cái, nhẹ giọng lạnh lùng nói: "Bệnh nhân trong tình trạng như vậy, các người còn muốn tiến hành cuộc phẫu thuật, chắc chắn sẽ chết trên bàn phẫu thuật."