Chương 8: Tiếp tục tranh tài!
Triển Thất sau khi về phòng vẫn không thể ngủ được, hiện tại Văn Nhân Mạc đã đồng ý hợp tác với cô, cô muốn suy tính thật kỹ cho sau này.
Môn chủ Chu Tước môn lúc sắp chết có giao cho cô một bức di thư, nội dung xác định Môn chủ mới của Chu Tước môn sẽ do cô tiếp nhận, nhưng bây giờ bức di thư này sớm đã bị Lâm Phong hủy diệt. Thế lực Chu Tước môn trải rộng khắp nơi trong cả nước, muốn tấn công cứng rắn khẳng định không phải là lựa chọn chính xác.
Thời điểm Lâm Lôi, Môn chủ Chu Tước môn nhường lại vị trí cho cô chỉ có một người chứng kiến, thế nhưng người đó đã đầu phục Lâm Phong, cho nên muốn dùng phương thức sử dụng di thư tiếp quản Chu Tước môn là không thể. Cũng phải trách lúc trước “Triển Thất” thật sự không có đầu óc, thứ quan trọng như vậy lại dễ dàng để cho Lâm Phong lấy được, nhưng cô cũng không hiểu tại sao Môn chủ Chu Tước môn lại muốn nhường vị trí môn chủ lại cho cô.
Hiện tại chỉ còn một biện pháp, đó chính là Lão Môn Chủ Lâm Lôi khi còn tại thế có nói qua với cô, từ lúc mới sáng lập, Chu Tước môn có một khối ngọc bội Chu Tước, cái tên Chu Tước môn cũng căn cứ từ cái tên của ngọc bội này mà đặt. Nghe nói ngọc bội của Thanh Long bang, Bạch Hổ môn, Huyền Vũ bang đều giống nhau, chỉ có ngọc bội của Chu Tước môn có hơi khác biệt, có thể gỡ ra thành tám miếng ngọc bội nhỏ.
Ngọc bội Chu Tước vẫn luôn do Bang chủ quản lý, nhưng đã từng có một Bang chủ tiền nhiệm đem ngọc bội chia cho mấy anh em kết nghĩa đã cùng ông ta vào sanh ra tử, sau đó mấy người anh em này đi khắp nơi trong cả nước phát triển phân hội của Chu Tước môn, mà ngọc bội kia vẫn do bọn họ quản lý.
Bất quá những hậu duệ đời sau này cũng không hoàn toàn trung thành với Chu Tước môn, đã có người lập thành một thế lực riêng biệt rồi. Người kế nhiệm Môn chủ Chu Tước môn đã từng cố gắng thu hồi, nhưng vẫn chưa thành công, cho nên, chỉ cần có người thu thập được tám miếng ngọc bội ghép lại thành một để hoàn thành ngọc bội Chu Tước thì có thể thống trị cả Chu Tước môn.
Hiện tại biện pháp duy nhất của Triển Thất chính là thu thập tám miếng ngọc bội này, sau đó tiếp quản Chu Tước môn, phương pháp này còn có một chỗ tốt, chính là có thể chân chính thống nhất Chu Tước môn.
Lâm Lôi đã từng nói về nơi những người này lập nghiệp, trong đó có ba vị ở quan ngoại, vừa đúng dịp cô có thể giúp Văn Nhân Mạc thống nhất quan ngoại, đồng thời còn thu về ba khối ngọc bội.
"Chỉ cần không cho liền đánh, lão nương muốn đoạt lại tám miếng để hợp nhất thành một miếng ngọc bội duy nhất."
Sau khi Triển Thất suy nghĩ xong liền kiên định mục tiêu, chỉ cần cô muốn, thì nhất định có thể hoàn thành, trừ phi cô chết.
Một ngày mới rất nhanh đã tới, bầu trời vẫn trong xanh như cũ, mọi người cũng không biết đêm qua xảy ra chuyện gì, hăng hái tăng nhanh bước chân đi tới nơi so tài. Hôm nay, sẽ từ cuộc thi này tìm ra một vô địch, một á quân, hai người sẽ trực tiếp trở thành đường chủ và Đà chủ.
Lý Đường chủ và Vương Hoàng đến sau cùng. Hai người bọn họ làm bộ không biết nhau, hơn nữa còn làm ra vẻ như kẻ thù. Nhưng mà lúc này tâm trạng Vương Hoàng hiển nhiên không tệ, ngoại trừ Triển Thất, như vậy việc hắn thắng được cuộc tranh tài này đã được biết trước rồi, giống như ngay lúc này đã với tới được chiếc chế của Đường chủ, thậm chí giống như đã được vào Diễm bang, coi trời bằng vung, không đem bất luận kẻ nào để vào trong mắt.
"Ngày hôm qua đã tuyển ra được năm vị tuyển thủ, Triển Thất, Vương Hoàng, Thạch Lỗi, Vương Đại Xuyên, Lý Thanh, tất cả mọi người đến đông đủ chưa? Cuộc tranh tài lập tức bắt đầu!"
Lúc này ngoại trừ Triển Thất, còn lại bốn người cũng đã đứng ở nơi so tài, hôm nay quy tắc tranh tài là năm người đồng thời bắn súng, sẽ có mấy người ném bình lên trời, người bắn trúng nhiều nhất sẽ là người chiến thắng.
"Triển Thất, Triển Thất, Triển Thất! "
"Ha ha, không phải là đêm qua do hưng phấn quá độ, vui quá hóa buồn đi!"
Sau khi người chủ trì kêu Triển Thất ba tiếng, thì Vương Hoàng lên tiếng châm chọc.
"Lão Trương, không thể để chúng ta nhiều người chờ một người như vậy, như vậy rất lãng phí thời gian a, không bằng. . . . . ."
"Ha ha, hôm nay tôi sắp trở thành Đường chủ rồi, cho nên tôi muốn tắm rửa ăn diện một chút, Vương huynh cứ như vậy vội vã muốn thua?"
Vương Hoàng vừa tính kêu trưởng lão tuyên bố Triển Thất rút lui khỏi cuộc tranh tài, thì Triển Thất ung dung đi tới đây. Toàn thân mặc áo trắng khiến cô tản ra vài phần hương vị, trong bang cũng có ít phụ nữ, bình thường họ chỉ thấy đàn ông lôi thôi lếch thếch, lúc này hình tượng của Triển Thất ở trong mắt các cô lập tức cao lớn lên. Ban ngày lại bị một đám phụ nữ YY như thế, Triển Thất không sợ trời không sợ đất thật là có chút da tóc tê dại.
Đi tới cùng Triển Thất còn có Văn Nhân Mạc, toàn thân vẫn áo đen như cũ, khí thế mạnh mẽ khiến khi anh đi qua mọi người tự động để trống một con đường, cho dù lúc này là mùa hạ nóng như đổ lửa, nhưng lại giống như rơi vào hầm băng.
Khi Triển Thất và Văn Nhân Mạc vừa xuất hiện cũng khiến cho hiện trường lại một lần nữa mang đến sự YY, khi tất cả mọi người đang hoan hô, vẫn có ít người trong lòng đã có thể không bình tĩnh được.
Vương Hoàng sắc mặt xanh mét trừng Lý Đường chủ, tối hôm qua không phải đã thề son sắt diệt trừ thằng nhóc kia đi à. Lý Đường chủ nhìn thấy Triển Thất xuất hiện thực sự khó có thể tin, mấy tên thủ hạ kia làm việc chưa bao giờ sai sót, đến tột cùng là do nguyên nhân nào mà việc không thành.
Sau khi Triển Thất trình diện, cuộc tranh tài liền chính thức bắt đầu, Vương Hoàng mặc dù đối với sự xuất hiện của Triển Thất rất phẫn hận, nhưng giống như đã nói, hắn vẫn cảm thấy bản thân hắn đã chắc chắn sẽ thắng được Triển Thất, cho nên rất nhanh đứng dậy.
"Hiện tại các vị đều có mười viên đạn, người nào bắn trúng bình nhiều nhất, thì người đó chiến thắng, nếu như tuyển thủ nào có số lượng viên trúng bằng nhau, sẽ tiếp tục tranh tài một vòng nữa, được, bây giờ chuẩn bị bắt đầu"
Pằng!Pằng! . . . . . .
Theo những chiếc bình bay múa, những người dự thi cũng hướng lên bầu trời nổ súng.
"6, 7, 8, 9"
"Triển Thất và Vương Hoàng cùng bắn trúng chín viên..., xem ra sẽ tiếp tục tiến hành vòng so tài kế tiếp, bà ngoại ơi, hôm nay thật không uổng công, thấy cuộc tranh tài đặc sắc như vậy, đời này sống cũng không uổng a"
Trong lúc họ so tài, quần chúng phía dưới cũng đi theo đếm bình, lúc này Triển Thất và Vương Hoàng bằng nhau, bắn trúng chín bình.
Vương Hoàng biết thế lực của Triển Thất không thể khinh thường, nhưng mà hắn vẫn có niềm tin thắng. Nhếch miệng hướng không trung bắn ra phát đạn cuối cùng.
Pằng!
Tiếng súng này vừa vang lên, lại làm bể nát hai bình.