Chương 856: Sửa đều không nhận ra
Hoa Hiền Phương vẫn rất xem trọng Cố Nhược Đồng, cô ấy trẻ tuổi xinh đẹp, gia thế tốt, các phương diện đều vô cùng xứng đôi với Tần Như Thông, hi vọng có một ngày cô ấy có thể đả động tới Tần Như Thông, khiến anh ta buông bỏ cô, bắt đầu cuộc sống mới.
Trong phòng, Lục Kiến Nghi và Tần Như Thông dẫn theo đám nhỏ xây thành lũy vũ trụ, bọn họ phải chống đỡ sự tấn công của quái vật ngoài hành tinh.
Chơi một lát, Hoa Hiền Phương gọi mọi người cùng nhau ăn trái cây.
Lục Sênh Hạ ăn hết một quả nho, dùng giọng điệu không chút để ý nói: “Ngọc Thanh, nghe nói mẹ em và chị gái đã trở về, em muốn về nhà ở hay không?”
“Em muốn trở về nhà, nhưng mà cô ở chỗ đó, cô và dượng cãi nhau, rời nhà trốn đi, chạy tới nhà em ở. Em rất sợ nha, thực sự sợ cô ấy nửa đêm tỉnh dậy cắt dưa hấu, gϊếŧ chết bố mẹ em.” Tư Mã Ngọc Thanh ôm lấy cánh tay, sợ run cả người.
“Bà ta còn đang ở nhà em sao?” Lông mày Lục Sênh Hạ hơi nhướng lên.
“Đúng vậy, em thấy dượng không dự định đi đón cô ấy, có lẽ dượng cũng sợ cô ấy.” Tư Mã Ngọc Thanh bĩu môi.
“Bà ta không có chữa trị sao?” Lục Sênh Hạ hỏi.
“Em nghe nói mộng du không thể chữa trị hết, trừ khi mỗi ngày đều uống thuốc khống chế bệnh tình, nếu không chỉ cần dừng thuốc, sẽ phát tác.” Tư Mã Ngọc Thanh lè lưỡi, nghĩ tới tình cảnh cô gϊếŧ chết con chuột đồng nhỏ, cậu bé vô cùng sợ hãi.
Lục Sênh Hạ thở dài, như vậy thì bệnh tinh thần rất khó chữa, mẹ nhất định là do tính kế cẩn thận, dùng não quá mức, mới bị mộng du.
“Bà ta như vậy còn không biết hối cải, chẳng trách bố sẽ ghét bỏ bà ta.”
“Giang sơn dễ đổi, đánh chết cái nết không chừa, cháu thấy bà nội không thay đổi được. Cháu đoán chỉ cần bà ta có chút suy nghĩ gì đó, sẽ mộng du, đây gọi là ban ngày nghĩ như thế nào, buổi tối sẽ mơ như thế ấy.” Hai tay của Hứa Kiến Quân ôm ngực, giống như ông cụ non giễu cợt.
“Cho nên chú không dám về nhà ở, chỉ dám trở về thăm mẹ vào ban ngày, buổi tối trở về nhà dượng ngủ.” Tư Mã Ngọc Thanh có chút buồn bực nói.
Hứa Kiến Quân vỗ vai cậu bé: “Chú Ngọc Thanh, không bằng chúng ta nghỉ hè đều ở đây, chú có thể mỗi ngày chơi cùng với bọn cháu.”
“Được thôi.” Tư Mã Ngọc Thanh điên cuồng gật đầu, đôi mắt mừng rỡ híp thành một đường nhỏ.
Hoa Hiền Phương cười: “Chỉ cần mọi người vui vẻ, nghỉ ngơi ở đâu đều được hết, qua vài ngày nữa, mẹ lại dẫn mấy đứa tới bờ biển nghỉ ngơi, cho các con chơi đùa vui vẻ.”
“Quá tuyệt vời.” Bọn họ vui vẻ tới mức vỗ tay.
Hứa Kiến Quân xoay đầu nhìn về phía Tần Như Thông và Cố Nhược Đồng: “Cậu Như Thông, dì Cố, nếu hai người rảnh, cứ tới đây nghỉ phép với bọn cháu, được không?”
“Được.” Đôi môi mỏng của Tần Như Thông hơi mở ra. Thực ra anh ta sớm đã bắt đầu hoài nghi thân thế của tên nhóc kia, cậu bé càng lớn càng giống Lục Kiến Nghi, nhất là lông mày và đôi mắt.
Cố Nhược Đồng cũng gật đầu, cô ấy rất thích mấy đứa nhóc này, mỗi một đứa đều giống như thiên sứ nhỏ, xinh đẹp, thông minh lại đáng yêu, khiến trái tim cô ấy đều đã mềm nhũn.
Đợi một lúc sau, bọn họ rời đi.
Tư Mã Ngọc Thanh ăn một miếng thanh long, đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, nói: “Chắc mọi người chưa từng thấy chị cả và chị hai em phẫu thuật thẩm mỹ trở về, trở nên khá đẹp, quả thực như biến thành một người khác, em đều không nhận ra được nữa. Thực sự không nghĩ tới kỹ thuật phẫu thuật thẩm mỹ ở nước ngoài lại cao siêu như vậy, chị gái của em xấu như thế, đều có thể chỉnh sửa thành một cô gái xinh đẹp.”
Lục Sênh Hạ chậc chậc nói: “Em vừa nói như vậy, chị thực sự muốn nhìn xem một chút, hai chị gái của em, rốt cuộc biến thành như thế nào rồi?”
“Vậy ngày mai em gọi điện cho bọn họ, gọi bọn họ ra cho chị xem.” Tư Mã Ngọc Thanh cười ha ha, lại nói thêm: “Chị không biết bây giờ hai bọn họ đỏm dáng tới mức nào đâu, cả ngày đều đứng trước gương không ngừng soi, mỗi ngày đều muốn thay ba bộ quần áo.”
“Chuyện này lúc trước chị cũng lĩnh hội từ chị gái giả rồi.” Lục Sênh Hạ cười, trên mặt có chút mỉa mai.
“Chị ba của em từ nước ngoài trở về, cũng ầm ĩ muốn phẫu thuật thẩm mỹ, có lẽ qua một thời gian ngắn nữa, mẹ em sẽ ra nước ngoài.” Tư Mã Ngọc Thanh chu mỏ, trong nhà này, chỉ có cậu bé không cần phẫu thuật thẩm mỹ, tướng mạo của một người, vẫn nên để tự nhiên tốt nhất.
Lục Sênh Hạ ăn một quả anh đào, chậm rãi nói: “Ngọc Thanh, em ở cùng với bố chị đã quen chưa? Ông ấy là một người đàn ông, có chăm sóc em tốt hay không?”
“Dượng đối xử với em rất tốt, mỗi lúc trời tối đều kể chuyện cổ tích cho em nghe, còn dạy em học bài nữa. Em cảm thấy ông ấy chắc chắn rất nhớ anh Lục, ông ấy thường kể chuyện về anh Lục cho em nghe, ông ấy nói chuyện mà ông ấy tiếc nuối nhất, chính là không cùng lớn lên với anh Lục, đợi lúc ông ấy quyết định làm một người bố tốt, anh Lục đã trưởng thành.” Tư Mã Ngọc Thanh vừa ăn thanh long, vừa nói.
Lục Kiến Nghi ngồi ở bên cạnh, anh cầm một ly nước trái cây, chậm rãi uống, vẻ mặt không chút thay đổi, chỉ có đôi mắt vô cùng thâm trầm, giống như giếng cổ ngàn năm, không nhìn thấy đáy.
Hoa Hiền Phương biết, những lời này chạm tới vết sẹo ở sâu trong lòng anh. Từ nhỏ, anh đã thiếu hụt tình thương của bố, sau đó được đưa tới nước An Kỳ sống một mình, thơ ấu của anh là cô độc, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến anh lạnh lùng.
Trong lòng anh có một cái gai, sau khi bố rời đi, cái gai này chui sâu vào trong cốt tủy, chỉ cần một ngày không rút nó ra, quan hệ giữa anh và bố sẽ không dịu đi.
Lục Sênh Hạ vươn tay khoác lên vai anh: “Anh cả, bố chắc chắn là hối hận, muốn trở về, anh tha thứ cho ông ấy, cho ông ấy một cơ hội được không?”
Ánh mắt Lục Kiến Nghi trở nên rét lạnh: “Anh không cần ông ta, nhà họ Lục cũng không cần ông ta.” Giọng điệu của anh kiên quyết mà quyết đoán, không có một chút do dự.
Từ lúc ông ấy lựa chọn Tư Mã Ngọc Như, từ bỏ anh và mẹ, anh đã không coi ông ấy là bố của mình, quan hệ bố con giữa bọn họ đời này kiếp này hoàn toàn kết thúc, không có khả năng nối lại nữa.
Lục Sênh Hạ thở dài một hơi, trên gương mặt nhỏ nhắn có thêm vài phần ưu thương.
Xem ra anh cả và bố không có cơ hội làm lành được rồi.
Bây giờ anh cả thực sự bị tổn thương, chỉ sợ sẽ không tha thứ cho bố nữa.
Hoa Hiền Phương biết rất rõ, Lục Kiến Nghi là vết thương cũ chưa lành, lại thêm vết thương mới, bố mang tới thương tổn và thất vọng cho anh, chỉ sợ chính anh cũng không nghĩ tới.
Thực ra thời gian một đứa bé chân chính có thể ở bên bố mẹ thực sự không nhiều, một khi bạn bỏ lỡ, cho dù làm thế nào cũng không bù nổi.
Trước đây, nhất định là Lục Kiến Nghi vô cùng khát vọng tình thương của bố, nhưng mà Lục Vinh Hàn xem nhẹ, khiến anh không còn ôm ấp hi vọng đối với ông ấy, cũng đã quen không có ông ấy tồn tại.
Sau khi về nước, anh ở mặt ngoài ở chung hài hòa với Lục Vinh Hàn, nhưng thực tế trong lòng vẫn có ngăn cách và khoảng cách, chỉ không biểu lộ ra mà thôi.
Chuyện của Tư Mã Ngọc Như giống như đè sập lạc đà cọng rơm cuối cùng, khiến oán hận chôn giấu ở trong lòng anh hoàn toàn bùng nổ.
“Sênh Hạ, cho anh trai em một chút thời gian, đừng quá sốt ruột.” Trái tim đều làm bằng thịt, một khi bị thương, sẽ không dễ dàng khép lại như thế.