Chương 83: Có muốn không?.
Cô nhắm mắt lại, đầu ngửa lên cao, ngón tay không ngừng siết chặt, tê dại giống như có một dòng điện không ngừng chạy qua cơ thể cô.
Nhưng cô đã chịu đựng được.
Cô là một người có sức chịu đựng rất mạnh mẽ.
Tuy nhiên, cô không biết rằng đây chỉ là sự khởi đầu.
Lục Kiến Nghi nâng ly bên cạnh lên, uống một ngụm rượu sau đó chậm rãi dùng miệng mớm cho cô.
Cô không biết đây là rượu gì nhưng khi uống xong thân thể liền trở nên khó chịu, thật khó chịu.
Có một luồng hơi nóng không giải thích được quét qua toàn thân cô, mặc dù đang ngâm trong nước nhưng không giảm bớt được nhiệt độ.
Trong bụng dưới, từng luồng hơi nóng đang dâng trào, thân thể dường như bị móc rỗng, cần phải được lấp đầy.
Hệ thống phòng thủ của cô hoàn toàn tan rã, đầu óc mụ mị, ý thức mơ hồ, cả người tựa như biến thành một con vật ngây thơ, chỉ khát vọng có được những quan hệ nguyên thủy nhất của con người.
Lục Kiến Nghi vẫn luôn nhìn cô, nhìn cô liều mạng chống lại tác dụng của thuốc, nhìn cô từng chút từng chút rơi xuống, nhìn tất cả các tuyến phòng thủ của cô bị đánh bại, nhìn cô không cách nào phản kháng.
Anh cúi đầu, đôi môi mỏng dán vào tai cô: “Hoa Hiền Phương, cô có muốn không?”
Ý thức của cô đã mơ hồ, nhưng dường như vẫn còn lại một chút lý trí.
Cô cắn môi, không ngừng lắc đầu, cô đang cố gắng chống lại.
Anh cười lạnh, ngón tay trượt xuống, cô rêи ɾỉ, một tia lý trí cuối cùng cứ như vậy bị dập tắt.
“Muốn không?”
“… Hãy suy nghĩ về nó.” Đôi mắt của cô ấy không thể phân nhìn rõ phía trước, đôi má cô đỏ bừng.
“Cầu xin tôi đi!” Thanh âm của anh tràn ngập mê hoặc có chút uy hϊếp. Giọng nói như dụ dỗ cô từng bước từng bước bước đi vào biển lửa, rơi xuống vực sâu ngàn mét.
“… Ah… tôi không biết, Làm ơn, làm ơn”. Bây giờ cô trông giống như một con rắn nước vặn vẹo, vòng eo mảnh khảnh giống như cành liễu lắc lư.
“Tự mình đi lên.” Anh đột nhiên xoay người, để cho cô tự mình đi lên phía trên.
Lúc này đây là cô đã hoàn toàn phóng túng bản thân. Cô điên cuồng, hoang dã, tùy ý vặn vẹo thân mình. Cô không có chút lý trí nào, chỉ còn bản năng.
Nước ấm trong bồn tắm đang lắc lư dữ dội.
Cảm giác thỏa mãn của Lục Kiến Nghi tăng vọt đến cực hạn, kɧoáı ©ảʍ như sóng vỗ, vui vẻ tràn đầy.
Khi Hoa Hiền Phương tỉnh dậy, đã là ngày hôm sau.
Giọng nói của cô khàn khàn.
Cô ấy không biết chuyện gì đã xảy ra tối qua
Đêm qua Lục Kiến Nghi cho cô uống một ngụm rượu, sau đó cô cảm thấy khó chịu muốn chết. Sau đó nữa thì cô không nhớ nổi.
Nhưng nhìn thân thể chật vật, hiển nhiên là đêm qua đã bị anh ta bạo hành.
Lục Kiến Nghi cũng không rời đi mà ngồi trên sô pha cách đó không xa, dùng một loại ánh mắt âm u mà ma mị nhìn cô.
“Lục Kiến Nghi anh cho tôi uống cái gì, hiện tại giọng nói đều khàn đi.”
Khóe miệng anh ta nhếch lên một vòng cung lạnh lùng châm chọc, đứng dậy, chậm rãi đi tới, từ trên cao nhìn xuống cô, nói: “Là do đêm qua cô tự mình hét quá to, thật dâʍ đãиɠ!”
Cái gì, cái gì? Cô kinh ngạc, cô không thể tin được: “Tại sao tôi phải hét?” Có phải đêm qua tôi gặp ác mộng không?”
Ngón tay thon dài của anh đặt lên cổ cô, nhẹ nhàng vuốt ve, nói: “Cô gái nhỏ à, em hét là vì quá hưng phấn khi hầu hạ tôi, em thật dâʍ đãиɠ.”
Cả người cô co giật dữ dội, không tin được nói: “Không có khả năng”. Tại sao cô không nhớ chút nào.
“Cô có muốn tự mình nghe lại tiếng hét đêm qua của mình không?” Nói rồi anh lấy điện thoại, bật lại cho cô nghe đoạn ghi âm tối qua.
“Muốn không?”
“… Hãy suy nghĩ về nó.”
“Cầu xin tôi đi!”
“… A… tôi không biết. Làm ơn, làm ơn.”
“… A… tôi không biết A…”
Một luồng nhiệt nóng bỏng lan tràn tử cô lên đến mặt cô, lan đến cả tai, lên tận da đầu, làm cho cô ấy trông giống như một con tôm nấu chín.
Vô sỉ như vậy, thanh âm dâʍ đãиɠ như vậy, làm sao có thể phát ra từ miệng cô.
“Lục Kiến Nghi, đêm qua rốt cục anh cho tôi uống rượu gì?”
“Hôm qua cô rất không biết nghe lời, nên cần phải phạt!” Khóe miệng của anh tràn ra một nụ cười tàn ác.
“Anh là đồ vô liêm sỉ, là đồ biếи ŧɦái, đồ cầm thú!” nói xong cô cuộn người, lấy chăn bông che kín thân thể.
Nhưng anh không cho phép cô trốn tránh, kéo chăn xuống, nắm lấy cằm cô. Ánh mắt anh âm u như lưỡi dao sắc bén, chuyển trên khuôn mặt tức giận mà xấu hổ của cô, nói: “Hoa Hiền Phương, mặc kệ cô có dùng cách gì để phản kháng, tôi cũng có biện pháp đối phó với cô”. Từng chữ từng chữ lạnh như băng được anh nói ra.
Khí lạnh quét qua người cô, khiến cô không nhịn được rùng mình một cái, nhưng sự quật cường trong lòng lại trực tiếp phát ra.
Anh ta có thể tàn phá cơ thể cô và đè bẹp lòng tự trọng của cô, nhưng anh ta sẽ không bao giờ chạm được vào linh hồn của cô, chạm được vào trái tim của cô. Bởi vì chúng được niêm phong và sẽ không bao giờ mở cửa cho người ngoài.
Sau khi ăn sáng, cô đi làm, thuận tiện mua một hộp thuốc ngậm đau họng tại hiệu thuốc để giữ ẩm cho cổ họng.
Khi bước vào văn phòng, cô thấy những người trong bộ phận hành chính đi đến và phát quần áo đồng phục mới. Một chiếc quần tây dài, váy ngắn trước đó không được phép mặc nữa.
Nghe nói là tổng giám đốc tự mình ra lệnh.
Hoa Hiền Phương chợt nhớ đến lần đó trong văn phòng của anh, anh nhìn thấy đồng phục của cô, tức giận mắng: “Đây là thể loại quần áo gì, váy ngắn như vậy!”
Chúa ơi, không phải vì chuyện này mà đổi đồng phục chứ?
Giữa trưa, cô đang chuẩn bị đến nhà ăn ăn cơm thì điện thoại di động vang lên, nhìn thấy id người gọi, cô trực tiếp bị chấn động, người gọi đến thế mà lại là Tần Nhân Thiên.
“Anh rể, có chuyện gì không ạ?”
“Anh vừa đi ngang qua JVLear, hiện giờ hẹn em ra ngoài ăn cơm có thể chứ?” Giọng nói trầm thấp của Tần Nhân Thiên từ bên trong điện thoại truyền đến.
“Ưm?” Cô không dám!
Nếu bị Lục Kiều Sam biết, chị ta còn không lột da, rút gân của cô.
Tần Nhân Thiên nghe ra do dự của cô: “Có phải em lo lắng cho Lục Kiều Sam không?”
“… À, tôi không biết trả lời câu hỏi này như thế nào.
“Yên tâm, cô ấy sẽ không biết. Anh có một số chuyện muốn nói với em.” Tần Nhân Thiên nói.
Cô mím môi, lại do dự một lúc, cuối cùng vẫn đáp ứng
Đi đến phòng ăn mà Tần Nhân Thiên đã đặt.
Cô có chút vội vàng, đây là lần đầu tiên cô cùng Tần Nhân Thiên ăn cơm một mình.
“Anh rể, anh muốn nói gì với em?” Cô bối rối hỏi.
“Ăn cơm trước, ăn xong rồi nói sau.” Tần Nhân Thiên mỉm cười.
Nhìn thấy Tần Nhân Thiện gọi món thịt lợn chua ngọt xào dứa, cô cười hỏi: “Anh có thích ăn thịt xào dứa không?”
Tần Nhân Thiện gật gật đầu: “Mỗi lần đi ăn ở nhà hàng đều gọi thịt xào dứa, nhưng đáng tiếc là luôn không thấy ngon.”
“Vì sao, có nhiều nhà hàng tốt như thế, không có khả năng không có đầu bếp nấu món thịt xào dứa ngon?” Lông mày lá liễu của cô khẽ nhíu lại.
Anh nhẹ nhàng thở dài: “Tôi cũng không biết vì sao, luôn cảm thấy thiếu chút hương vị, không giống như món tôi muốn ăn.”
Cô giương mắt nhìn anh, bỗng nhiên nhớ tới trước kia, Thời Thạch rất thích ăn món thịt xào dứa do cô nấu, hắn nói mặc kệ là đầu bếp giỏi cỡ nào, cũng không thể làm ra món thịt xào dứa ngon như cô.
“Anh muốn ăn món thịt xào dứa như thế nào?”
“Đó là một loại hương vị trong ký ức. Anh nghĩ rằng trước đó anh đã được ăn một món thịt xào dứa rất ngon, nhưng sau khi mất trí nhớ, anh không còn được ăn nó nữa.” Ánh mắt của anh ấy rơi vào một góc vô danh nào đó, thanh âm tựa hồ cũng từ đó truyền đến, âm u mà suy sụp.
“Hương vị trong kí ức?” Cô hơi ngẩn ra: “Không phải anh mất trí nhớ sao? Làm thế nào có thể nhớ được hương vị của một món ăn?”